Chương 1: (Vô Đề)

1

Hôm nay là ngày đại hôn của ta.

Nhưng phò mã lại để ta chờ suốt nửa đêm.

Hoàng đệ nhìn không thuận mắt, liền ban cho ta sáu mỹ nam, muốn chọc tức phò mã.

Kiếp trước, ta cùng bọn họ ngồi suốt một đêm dài, cuối cùng cũng chẳng đổi lấy dù chỉ một ánh nhìn từ phò mã.

Thì ra, sự lạnh nhạt của hắn lại rõ ràng đến vậy.

Kiếp này, ta không muốn đợi nữa.

Ta chọn lấy người quyến rũ nhất trong sáu mỹ nam, ngắm dung nhan tuyệt sắc, diễm lệ bức người của hắn, không kìm được mà bật cười.

Là ngươi đi!

Mỹ nam quyến rũ nhất thoáng sững sờ, rồi lập tức hớn hở, kiêu ngạo nói:

"Nghe rõ chưa? Mau lui cả đi, đêm nay là ta hầu hạ điện hạ."

Hắn đúng là kẻ tiểu nhân đắc chí.

Nhưng trớ trêu thay, ta lại thích.

Ta nhớ lại kiếp trước, khi lưỡi d.a. o sắc bén đ.â. m vào da thịt, chính hắn đã thay ta đỡ nhát c.h.é. m kia.

Hai chúng ta bị loạn đao c.h.é. m chết, m.á. u thịt chẳng còn nguyên vẹn.

Thật thảm.

Hồng Trần Vô Định

Nhìn hắn bây giờ, xinh đẹp lộng lẫy, sống động rực rỡ như thế, thật tốt biết bao.

Hắn có kiêu ngạo một chút thì đã sao?

Bản cung chuẩn rồi!

Nhưng trước đó, ta còn có việc phải làm.

Ta đứng dậy, đi về phía cửa.

Mỹ nam hoảng hốt:

Điện hạ—

Hắn níu lấy tay áo ta, trong mắt ngập tràn hoảng loạn và ghen tuông.

Ta cười nhạt, lòng đã rõ ràng.

Giờ đây, cả kinh thành đều biết, ta si mê Lạc Vi Lan đến nhường nào.

Ta thỉnh cầu hoàng đệ ban hôn, cưỡng ép Lạc Vi Lan cưới ta.

Nhưng hắn không hề thích ta.

Hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta vì hắn mà làm đủ trò nực cười, từng bước từng bước nhún nhường đánh mất chính mình, để rồi cuối cùng lại bắt tay với kẻ khác, lật đổ Đại Tấn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!