Chương 21: (Vô Đề)

Phụ hoàng ngăn Hỉ công công đi mời mẫu hậu, trong thần sắc mơ hồ, khàn giọng hỏi: 

"Thật sự là thái tử đã làm ra chuyện này sao?"

Hỉ công công không đáp được một lời.

Ngay lúc đó, thái tử tiến cống một món lễ vật.

Ấy là một pho tượng Phật cao ba trượng, được tạc ngay dưới vách núi. Phật tọa trên đài sen cao, diện mạo mô phỏng dung nhan phụ hoàng, ánh mắt từ bi nhìn xuống dòng sông cuộn chảy.

Một pho tượng như thế, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền bạc.

Thái tử kính cẩn nói: 

"Phụ hoàng gần đây bận rộn quốc sự, nhi thần vô cùng lo lắng, nên cho người dựng tượng Phật này, mong phụ hoàng phúc thọ vĩnh cửu, giang sơn vững bền."

Phụ hoàng bật cười lạnh: 

"Phúc thọ vĩnh cửu? Giang sơn vững bền?"

Vâng… đúng vậy…  – Thái tử nhận ra có điều không ổn, do dự đáp lời.

Cuối cùng, phụ hoàng bùng nổ.

Người nắm lấy trấn xích ném thẳng vào người thái tử.

"Có một đứa nghiệt tử như ngươi, trẫm sao có thể phúc thọ vĩnh cửu? Sao có thể giữ vững giang sơn?"

Thái tử bị giam lỏng.

Mẫu hậu bị cấm túc trong cung.

Còn Triệu Đoan Hoa thì bị giải đến Tông Nhân Phủ, tra hỏi kỹ càng về tình hình ở Phúc Châu.

Nàng chắc hẳn đã đoán được cục diện không ổn. Nếu khai là không biết gì, may ra còn một đường sống. Nếu nhận biết mà không báo chính là tự tìm đường chết.

Nàng cắn răng không khai, dù Tông Nhân Phủ dùng đến cực hình, cũng quyết không thừa nhận mình từng biết chuyện.

Ta đến Thiên Lao thăm nàng, vị quý nữ từng kiêu ngạo cao cao tại thượng, nay thê thảm chẳng khác chó nhà có tang.

Ta lặng lẽ thưởng thức dáng vẻ của nàng lúc này.

Nàng cuối cùng cũng không giả vờ ngủ nữa, mở mắt nhìn ta đầy oán độc.

"Ngươi đến xem ta nhục nhã phải không?"

"Phải đấy. Cứ tưởng làm quận chúa là có thể muốn làm gì thì làm? Đồ giả thì vẫn là giả, có cố mấy cũng không thể biến thành thật. Giờ thì rõ cả rồi chứ?"

"Nếu không phải mẫu hậu ngươi sai khiến, cha mẹ ta sao có thể…" – Nàng giận dữ buột miệng, nhưng chợt nhận ra, liền vội ngậm miệng lại, trừng mắt nhìn ta.

Ta bật cười:

"Cha mẹ ngươi c.h.ế. t là đáng. Một tên tham quan, một mụ đàn bà cay độc, dựa vào cái gì mà hưởng ân sủng của triều đình? Họ c.h.ế. t là do họ ác độc, chứ chẳng liên quan gì tới mẫu hậu ta và thái tử ca ca."

"Mẫu hậu ta và thái tử ca ca chưa từng biết rõ đám dơ bẩn các ngươi làm gì sau lưng. Sai lầm duy nhất của họ, là quá tin tưởng vào một đám thân thích độc ác, tưởng các ngươi thật lòng vì nước vì triều đình."

"Triệu Đoan Hoa, các ngươi rồi sẽ phải trả giá cho những gì đã làm. Nhưng nể tình m.á. u mủ, đợi khi ngươi ra khỏi ngục, thái tử ca ca sẽ đón ngươi vào phủ, sống cho yên ổn nốt phần đời còn lại."

Lúc này, dường như nàng mới thật sự hiểu ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!