Chương 5: (Vô Đề)

Khi Tô Thiển Ngữ đã nắm trọn thế chủ động, chiếm thế thượng phong, ta khẽ vỗ tay, rồi ra lệnh cho thị vệ bên cạnh.

"Trói hết đám người này lại, giao cho phủ Kinh Triệu, nhờ phủ doãn xử lý công bằng."

Còn nàng ta…

Ta chỉ tay về phía Tô Mộng Dao.

"Đánh ba mươi trượng, lập tức thi hành."

Tô Mộng Dao sợ đến phát điên.

"Công chúa? Tham kiến công chúa điện hạ. Thần nữ không biết mình phạm phải lỗi gì, kính xin công chúa minh giám!"

Ta lạnh nhạt đáp:

"Chiếc vòng này là của Minh Huệ quận chúa. Dù quận chúa có nghèo đến đâu cũng không thể đem vật phẩm quý giá như vậy đi ký gửi. Sự việc hôm nay, rõ ràng là ngươi trộm vòng của quận chúa, cấu kết chưởng quầy lập bẫy hãm hại tỷ tỷ ruột. Bản cung đánh ngươi như vậy, đã đủ lý do chưa?"

Ta hất tay áo, ngồi xuống ghế trong sảnh, thản nhiên ngắm nhìn Tô Mộng Dao quỳ trên đất khóc đến thảm thiết, khóe môi khẽ nhếch.

Tô Mộng Dao kinh hoảng cùng cực, không ngừng lắc đầu, nước mắt nước mũi hòa lẫn.

Hồng Trần Vô Định

"Không, không phải thần nữ trộm. Thần nữ bị oan, thần nữ thật sự không biết gì cả. Cầu xin công chúa khai ân, tha cho thần nữ một mạng…"

"Tỷ tỷ, cứu muội. Mẫu thân còn đang chờ chúng ta cùng trở về. Tỷ thật sự muốn thấy muội c.h.ế. t mà không cứu sao?"

"Muội chỉ hiểu lầm tỷ, muội đâu cố ý, hu hu hu…"

Nàng khóc đến đáng thương vô cùng.

Sắc mặt Tô Thiển Ngữ xám như tro.

Ta đầy hứng thú nhìn nàng, muốn xem nàng có phân rõ phải trái không.

Nếu nàng không phân rõ, thì ta đành buông nàng mà tự làm lấy.

May thay, nữ chính vẫn là nữ chính.

Nàng lạnh lùng nói:

"Ngươi thật sự cái gì cũng không biết ư? Rõ ràng ta không định xem vòng, là ngươi ép ta cầm lấy, ta còn chưa cầm chắc thì ngươi buông tay, lại còn đụng ta một cái, khiến vòng rơi xuống đất. Vòng vỡ rồi, ngươi lập tức đòi ta bồi thường. Tất cả đều là bẫy của ngươi.

Mỗi bước của ngươi đều là muốn đẩy ta vào chỗ chết. Ta không hại ngươi, nhưng cũng sẽ không giúp ngươi. Tất cả, xin công chúa định đoạt.

Công chúa thánh minh, ắt sẽ không làm người tốt bị oan, cũng không dung tha cho kẻ xấu."

Hay lắm!

Nữ chính như vậy, ta mới vừa lòng.

Trong kịch bản, nàng liên tiếp bị hãm hại, liên tiếp phản kích, từng bước chứng minh bản lĩnh của mình, đồng thời giành được sự tán thưởng của nam chính.

Nhưng sự tán thưởng của nam chính thì có giá trị gì chứ?

Huống hồ, kẻ ác hết lần này đến lần khác lại vươn mình trở lại, cứ như không có kết thúc.

Một con châu chấu, sao cứ phải để nó nhảy hết lần này tới lần khác?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!