Nàng sống nhờ vào tình yêu, cuối cùng cũng sẽ vì tình yêu mà chết.
Uyển phi thấy được bóng dáng ta, gào khóc thê lương:
"Tống Dụ Phất, ngươi hại ta! Ta rơi vào tình cảnh hôm nay, đều là tại ngươi! Ngươi vừa lòng chưa?"
Chưa hẳn là vừa lòng.
Bởi vì phụ hoàng vẫn chưa c.h.ế. t kia mà.
Nhưng ông ta tạm thời chưa thể c.h.ế. t được.
Cánh ta chưa cứng, mà Cố Thanh Lam cũng vẫn còn sống rất tốt.
Ta vẫn cần phụ hoàng, vì ta mà xung trận mở đường.
04
Năm ta mười lăm tuổi, vừa tròn tuổi cập kê.
Trưởng công chúa đứng ra chủ trì lễ cập kê cho ta, nhìn ta mặc lễ phục chỉnh tề, không nhịn được thốt lên:
"Con đã lớn rồi, càng ngày càng giống mẫu thân."
Trong cung đã nhiều năm không ai dám nhắc tới mẫu hậu.
Nàng vừa nói xong, liền biết mình lỡ lời, thở dài một tiếng, không nói thêm nữa.
Ta rất vui.
Ta giống mẫu hậu, đó là một tin tức tuyệt vời.
Người thất thần còn có cả phụ hoàng.
Khi ta vào cung bái kiến, ông ta vậy mà lại từ long ỷ đứng dậy, thất thần nhìn ta, miệng hé mở như muốn gọi ra một cái tên, nhưng đến phút cuối lại mím chặt môi, trong mắt bùng lên sự phẫn nộ và nhục nhã.
Bao năm nay, ta cũng đã dần hiểu rõ, phụ hoàng rốt cuộc muốn làm gì.
Ông ta muốn trở thành một anh hùng si tình.
Vừa có mỹ nhân trong lòng, lại có thiên hạ trong tay.
Đáng tiếc, An Dương vương phi không chọn ông, thà theo An Dương vương lưu đày tới Tuy Châu.
Ông ta cầu mà không được, sinh tâm chấp niệm, rồi tìm thế thân.
Lại không ngờ rằng, mẫu hậu cũng có thể đoạn tuyệt, rời ông ta mà đi.
Cả đời này, ông ta cầu không được, cũng không nỡ buông, cuối cùng chỉ tay trắng mà thôi.
Ông mặt không biểu cảm, ban thưởng ta vàng ngọc châu báu.
Ta mỉm cười tiếp nhận, nói:
"Tạ ơn phụ hoàng. Phần của mẫu hậu, người cũng phải bù cho nhi thần đấy nhé?"
Phụ hoàng lạnh nhạt hỏi:
Ngươi muốn gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!