Tô Thiển Ngữ cười lớn hơn:
"Ngài xem, đây chính là cách mà nam nhân các người chọn để giải quyết vấn đề. Ngài cưới ta, ta có thể mượn danh ngài sẽ có được tôn nghiêm, tài phú, quyền thế."
"Nhưng Yến Tuân, đó là của ngài, không phải của ta. Chỉ cần ngài đổi ý, mọi thứ ta có đều có thể bị ngài tước đoạt. Nhưng công lao ta tự mình giành lấy thì không ai có thể cướp đi. Chúng ta cùng lập công nơi sa trường, ngài đánh trận, ta lo quân lương."
"Ngài có thể được phong hầu bái tướng, nhưng nếu ta lấy ngài, tất cả công lao của ta cuối cùng cũng chỉ quy về một phong hàm phu nhân."
"Nhưng hiện tại, nữ hoàng tại vị, nữ tử cũng có thể nhập triều làm quan. Ta và ngài có thể đứng cùng một đại điện, luận bàn triều chính. Nếu ta buông bỏ cơ hội này, sẽ hối hận cả đời."
"Mà nếu hối hận, ta sẽ oán hận ngài, rồi sẽ biến thành một người mà ngay chính ta cũng không nhận ra."
Tô Thiển Ngữ xin ta phong nàng làm nữ quan.
Nàng muốn như những người trong Hàn Lâm viện, sau này có thể làm các lão, vì thiên hạ mà gánh vác phần sức lực.
Ta chuẩn tấu.
Chỉ là có hơi thương hại Yến Tuân một chút.
Nhưng nếu hắn hiểu được thì tốt.
Không hiểu được thì chứng tỏ tư tưởng của hắn không xứng với tư tưởng của Tô Thiển Ngữ.
Mà đã thế, cũng chẳng cần phải thương xót làm gì.
Ta nhanh chóng an ủi xong chính mình, trở thành một nữ hoàng tiêu d.a. o tự tại.
Ta hứa sẽ tha mạng cho Cố Thanh Lam, nhưng hắn không thể ở lại trong triều đình của ta.
Ta ban cho hắn một chiếc thuyền, một đoàn thương nhân, đày hắn và An Dương vương phi ra biển lớn.
Về phần có thể lập nghiệp nơi đâu, thì tuỳ vào vận số của hắn vậy.
Mà vận khí của nam chính xưa nay chưa từng kém, chắc không đến lượt ta lo lắng đâu.
Ta chỉ có một yêu cầu:
"Mang theo cả hai đứa con bất hiếu của Trường Hưng hầu phủ đi."
Hồng Trần Vô Định
Trưởng tử của Trường Hưng hầu – Tô Vận Duy, sau khi bị Cố Thanh Lam bắt, lại cảm thấy vui sướng vô cùng.
Hắn hận cha mình, nên liều mạng nịnh nọt Cố Thanh Lam, làm một con ch. ó trung thành của hắn.
Thế nhưng, khi ta đưa Tô Mộng Dao từ ni cô ra tiền tuyến, Tô Vận Duy liền quay ngoắt phản bội Cố Thanh Lam.
Còn trộm cả bản đồ bố phòng đưa cho Tô Mộng Dao.
Mà ta đã hứa, nếu việc thành công, sẽ tác thành cho hai kẻ đó kết làm vợ chồng, ẩn danh mà sống.
Chỉ là ta không muốn để một đôi bẩn thỉu như thế tồn tại trên giang sơn tươi đẹp của ta, nên để Cố Thanh Lam dẫn bọn họ rời khỏi.
23
Tô Vận Duy không chịu.
Ta mỉm cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!