15
Ta thu kiếm về, lạnh giọng hỏi:
Có chuyện gì?
Thái giám không dám truy vấn chuyện vừa rồi.
Chỉ thức thời quỳ xuống, bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.
Trong chiếu thư, phụ hoàng rốt cuộc cũng chịu ban Tuy Châu làm phong địa cho ta.
Thái giám hai tay dâng chiếu thư, cung kính nói:
"Từ xưa đến nay, hiếm có công chúa nào được ban phong địa. Điện hạ là người đầu tiên từ khi lập quốc tới nay."
Ta cầm lấy chiếu thư, chỉ thấy nực cười.
Biết sớm rằng chửi phụ hoàng một trận có thể đổi lấy phong địa, ta đã chửi từ lâu rồi.
Tống Trạch Tiềm c.h.ế. t đứng tại chỗ.
"Không thể nào, đây là giả! Phụ hoàng sao có thể ban phong địa cho một nữ tử? Ta không tin!"
Ta nhíu mày.
Đồ ngốc này.
Ta lại rút kiếm ra, Tống Trạch Tiềm lập tức nhảy bật xa vài bước, nhanh chóng bỏ chạy.
"Ta… ta đi hỏi phụ hoàng!"
Tiểu nhân!
Hắn mà dám bước vào ngự thư phòng, ta cũng coi như hắn có bản lĩnh.
Quả nhiên, hắn lảng vảng ngoài cửa rất lâu, chẳng dám vào.
Cuối cùng đành quay về, cùng mẫu phi Lý Uyển Nhi ngồi khóc kể ta làm loạn thiên cương.
Mẹ con họ ôm nhau than thở.
Nhưng chẳng mấy chốc, lại tự mình vực dậy tinh thần.
"Chúng ta chưa thua, chưa đến lúc cuối cùng, ai thắng ai thua vẫn chưa định đoạt. Chỉ cần lấy lòng được phụ hoàng, ắt sẽ có ngày lật ngược thế cờ."
Nghe mật thám thuật lại, ta chỉ thầm mong trong cung của phụ hoàng có thêm vài kẻ vừa đẹp vừa ngu như vậy.
Phương Minh Huệ bị nhốt một tháng, rốt cuộc cũng được thả ra.
Phụ mẫu đã bị giáng làm thứ dân tới đón nàng.
Vừa lên xe ngựa, mẫu thân nàng đã giáng cho nàng một cái tát như trời giáng.
"Vì một nam nhân, ngươi liền bỏ cả cha mẹ? Phụ thân ngươi lấy tước vị đổi lấy mạng sống của ngươi. Đó là gia nghiệp tổ tiên tích lũy bao đời, giờ thì mất sạch. Ngươi hài lòng chưa?"
Phương Minh Huệ đờ đẫn rơi lệ.
Hồng Trần Vô Định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!