Nhưng rốt cuộc, ta vẫn không thể đi dự yến tiệc Quỳnh Lâm.
Bên kia xảy ra biến cố.
Có thích khách đột nhập, phụ hoàng bị ám sát.
Đúng lúc nguy cấp, Cố Thanh Lam cướp được kiếm, xông lên giao đấu cùng thích khách, phối hợp cùng thị vệ g.i.ế. c sạch thích khách.
Hắn bị thương nơi cánh tay, còn thích khách thì uống thuốc độc tự vẫn, mang theo bí mật xuống mồ.
Phụ hoàng hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng.
Một yến tiệc Quỳnh Lâm lẽ ra nên tràn ngập văn chương thi họa, lại kết thúc trong hỗn loạn m.á. u tanh.
Thế nhưng điều khiến phụ hoàng nhức đầu lại là chuyện khác.
Ông vốn định sau yến tiệc Quỳnh Lâm sẽ phái Cố Thanh Lam ra ngoài làm một tiểu quan bát phẩm, để cả đời không bước chân vào kinh thành được nữa.
Ai ngờ trận ám sát hôm nay khiến hắn lập công, làm rối loạn hết kế hoạch.
Phụ hoàng bực bội đi qua đi lại, vừa mắng thích khách, lại vừa trách Cố Thanh Lam khiến ông khó xử.
Cuối cùng vẫn ban chiếu giữ Cố Thanh Lam lại kinh thành, thưởng vàng bạc châu báu, nhưng chỉ phong làm một Tiểu Nhạc Lệnh, chuyên quản lý âm nhạc lễ nghi.
Tin này như sét đánh ngang tai, khiến Cố Thanh Lam khốn đốn tận cùng.
Bởi đồng khoa tiến sĩ với hắn, người thì làm Giáo Thư Lang, người thì làm Chính Tự, kẻ thì tiến vào Hàn Lâm.
Chỉ có hắn, rõ ràng có công cứu giá, cuối cùng lại chỉ là một Tiểu Nhạc Lệnh không chút thực quyền.
Rất nhiều người từ đó hiểu ra rằng phụ hoàng không hề ưu ái hắn.
Các khuê nữ trong kinh đều bị người nhà cảnh cáo, không cần mơ mộng gì đến hắn nữa.
Một tiến sĩ không được đế vương trọng dụng, dù có xuất sắc đến đâu, con đường làm quan cũng vẫn mờ mịt.
Cố Thanh Lam, kẻ từng được người người ca tụng, chỉ trong chớp mắt lạnh ngắt như tro tàn.
Người duy nhất còn tha thiết với hắn là Minh Huệ quận chúa.
Nàng phái người giả làm cướp chặn đường hắn.
Không ngờ, Cố Thanh Lam tay không đánh lui hơn mười người, thậm chí còn kề kiếm lên cổ nàng.
Minh Huệ run rẩy thốt lên:
"Ta không có ác ý, chỉ muốn hỏi chàng có bằng lòng làm Quận Mã của ta không?"
Nàng muốn dàn dựng một màn mỹ nhân cứu anh hùng.
Ai ngờ Cố Thanh Lam lại đánh giỏi đến thế.
Hắn lạnh lùng phun ra một chữ: Cút.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta xuất hiện.
13
Ta nhìn Minh Huệ quận chúa run rẩy như cầy sấy, mỉm cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!