Chương 63: (Vô Đề)

Đôi tay kia vốn đã rất đẹp, thon dài, gọn ghẽ, khớp ngón rõ ràng, vì cầm bút nên gân trên mu bàn tay nổi lên, tạo cảm giác khung xương tuyệt đẹp.

Đôi tay này cầm được dao, cũng cầm được bút.

Tùng Dung bỗng dưng muốn biết dáng vẻ anh lúc cầm dao phẫu thuật trông thế nào.

Nghĩ vậy, tầm mắt cô từ từ dịch chuyển từ bàn tay đến khuôn mặt anh.

Dường như anh cũng nhận ra, khóe môi lặng lẽ cong lên, thong thả lên tiếng: "Màn xanh hoa thắm, mỹ nữ thêm hương(*), chỉ hận tình nồng mà xuân mỏng.

Mỹ nữ thêm hương mà người xưa nói có phải thế này không?"

(*) Màn xanh hoa thắm, mỹ nữ thêm hương, chỉ hận tình nồng mà xuân mỏng (nguyên văn: Lưu hoa thúy màn, thiêm hương hồng tụ, thường hận tình trường xuân thiển): Các câu thơ trích trong bài thơ Ô Thước tiên của thi nhân thời Tống

- Triệu Ngạn Đoan.

Mỹ nữ thêm hương (thiêm hương hồng tụ) ý chỉ thư sinh Trung Quốc cổ đại lúc chong đèn đọc sách có mỹ nhân ngồi cạnh, người xưa coi đây là một diễm phúc.

Anh vừa dứt lời, Tùng Dung liền cảm thấy tay nóng lên, hóa ra anh đã cầm tay cô đặt lên đùi mình.

Cứ thế, một tay anh nắm tay cô, một tay cầm bút lông, viết thêm một lúc mới đặt bút xuống, "Xong rồi."

Anh viết bao lâu, Tùng Dung nhìn bấy lâu.

Anh lên tiếng, cô mới sực tỉnh, chỉ vào một chỗ hỏi: "Chỗ này...! Sao bên cạnh tên anh lại có một khoảng trống?"

Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh trở nên kỳ lạ, "Bố cục hơi có vấn đề, không muốn chép lại."

Tùng Dung cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, đưa tay day cổ.

Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìn, "Sao thế?"

Tùng Dung xoay xoay đầu, khuôn mặt càng đau khổ, "Chắc là bị sái cổ rồi."

Ôn Thiếu Khanh chà xát hai tay, nắm lấy vai Tùng Dung ra hiệu cho cô quay người, "Quay qua chỗ khác, anh xoa bóp giúp em."

Anh đứng sau lưng Tùng Dung, nhẹ ôm lấy đầu cô xoay qua trái rồi xoay sang phải, thỉnh thoảng lại hỏi: "Thế này có đau không?"

Lúc ngón tay lướt qua trước mặt, Tùng Dung có thể ngửi thấy rõ mùi mực hòa với hoi thở thanh mát trên người anh, tất cả những thứ ấy khiến người cô bỗng nóng bừng.

Ôn Thiếu Khanh ấn vào nơi đang căng cứng trên vai cô, "Chỗ này à?"

Tùng Dung thấp giọng: "Ừm."

Lúc ông cụ Ôn cùng Ôn Nhượng đến kiểm tra thành quả của Ôn Thiếu Khanh thì gặp Chung Trinh đang tìm Tùng Dung cũng vừa đi tới cửa.

Ba người chào hỏi nhau, vừa định vào trong thì đột nhiên nghe thấy những âm thanh bất thường.

Một giọng nữ đầy kìm nén vang lên: "A, nhẹ thôi, nhẹ thôi."

Cách một cánh cửa, giọng nam nghe hơi mơ hồ, "Không nhẹ được." 

Ba người đứng ngoài nhìn nhau, giọng nữ lại vùng vằng cất lên: "Đau!"

"Cố chịu một chút, sẽ đỡ ngay thôi."

"Vẫn chưa được à?"

"Căng quá, thả lỏng một chút, anh không ấn vào được đây này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!