Tùng Dung lập tức tháo xuống, "Để em về đổi lấy màu xanh lá cây cho nó."
"…" Ôn Thiếu Khanh vỗ trán, cái này liên quan đến màu sắc sao?
Sắp mười hai giờ, điện thoại Ôn Thiếu Khanh không ngừng vang lên, liên tục có sinh viên gọi cho anh chúc Tết.
Tùng Dung nghe một lúc thấy chán, liền đi tới chỗ Chung Trinh cùng chơi pháo thăng thiên, chơi một hồi chẳng biết sao lại sực nhớ ra hỏi câu: "Ở khoa các em có đồng nghiệp nhận con nuôi đúng không?"
Chung Trinh không hiểu ra sao, "Đâu có, sao tự nhiên chị hỏi thế?"
Tim Tùng Dung thót lại, nhưng vẫn làm như bình thản hỏi tiếp: "Là không có hay em không biết?"
Chung Trinh vênh mặt, "Sao em lại không biết tin đồn trong khoa chứ? Không có thật mà."
Tùng Dung sốt ruột, "Nhưng Ôn Thiếu Khanh đã nói..." Nói được một nửa, cô bỗng dừng lại.
Có lẽ khi ấy anh muốn trấn an cô nên mới nói dối, vậy mà cô tin thật.
Chung Trinh gãi đầu, "Sếp em? Chị nói em mới sực nhớ ra, hình như anh ấy có hỏi thầm y tá trưởng về trẻ sơ sinh bị bỏ rơi truong bệnh viện.
Sao vậy ạ?"
Tùng Dung quay phắt lại, sững sờ nhìn Ôn Thiếu Khanh.
Khoảnh khắc ấy, những tâm tư rối ren đong đầy trong lòng cô, bao cảm xúc dịu dàng luân chuyển.
Có thứ gì đó từ từ lên men nơi lồng ngực, khiến cả trái tim căng phồng.
Ôn Thiếu Khanh đang quay lưng về phía cô nghe điện thoại, dáng lưng thẳng tắp.
Cô chợt lên tiếng gọi: "Ôn Thiếu Khanh!"
Giữa tiếng ồn ào huyên náo, anh vẫn nghe được giọng cô, lập tức xoay người nhìn, nói vào di động một câu rồi mau chóng cúp máy đi đến, "Sao vậy?"
Thật ra vừa nãy cô chỉ nhất thời xúc động, cũng không có gì muốn nói với anh.
Giờ anh cứ lặng yên nhìn như vậy, cô bỗng dưng luống cuống, ấp úng mãi mới nảy ra một ý, cười ngẩng đầu, "Sắp 12 giờ rồi, muốn nói với anh một câu chúc mừng năm mới."
Cô vừa dứt lời, biểu cảm của Ôn Thiếu Khanh càng trở nên quái lạ, nhìn chằm chằm Tùng Dung không nói gì, bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngập.
Tùng Dung cúi đầu vỗ trán, rốt cuộc cô nói cái quái gì vậy, thà không nói còn hơn!
Một lúc sau, giọng cười khe khẽ của anh chợt vang lên, "Chúc mừng năm mới!"
Tùng Dung ngẩng đầu nhìn.
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt anh tĩnh lặng thẳm sâu, có nét dịu dàng cô chưa bao giờ thấy.
Bao xao động bất an nơi đáy lòng bỗng chốc tan biến, dường như thời gian đã quay ngược về buổi chiều họ gặp nhau lần đầu tiên, anh cũng cười như vậy, nói với cô, Tùng Dung, chúng mình từng gặp nhau rồi.
Mọi người đốt hết một thùng pháo mới về chúc Tết người lớn, nhận lì xì rồi mãn nguyện đi ngủ.
Trước khi ngủ, Tùng Dung vào mạng xã hội, hầu hết đều đăng lời chúc Tết, ảnh chụp cơm tất niên và ảnh đôi lứa tình tứ.
Cô lơ đãng lướt lướt, đột nhiên dừng lại, quay ngược về một bài đăng vừa vuốt qua.
Mấy mươi phút trước, có lẽ là vào lúc đang đốt pháo, Ôn Thiếu Khanh đã đăng tấm ảnh Chung Trinh chụp lên mạng xã hội, viết kèm một câu đơn giản.
"Bên em nửa đời, hạnh phúc của anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!