"Tùng Dung."
Tùng Dung theo phản xạ ngẩng đầu,
không kịp đề phòng, bị anh hôn lên môi.
Ôn Thiếu Khanh không yên tâm, ngồi ăn cũng không mấy tập trung.
Tối về, anh gõ cửa nhà Tùng Dung nhưng không có động tĩnh gì, gọi điện thoại cho cô thì không ai nghe máy, đến văn phòng cũng chẳng thấy.
Anh đứng trước cửa thang máy chờ rất lâu cũng không thấy cô.
Đêm càng lúc càng khuya, Nhường Chút cọ vào chân anh kêu than.
Ôn Thiếu Khanh chán nản dựa vào tường gần cửa thang máy, thở dài, "Mày về trước đi, tao đợi thêm một lát."
Nhường Chút không nhúc nhích, tiếp tục dụi vào chân anh.
Ôn Thiếu Khanh lấy điện thoại di động ra xem giờ, gọi cho Chung Trinh, "Gọi cho chị họ cậu, hỏi xem cô ấy đang ở đâu."
Một lát sau, Chung Trinh gọi lại, "Ở nhà chị Trình Trình."
"Đêm nay không về à?"
"Chị họ bảo chị Trình Trình lại thất tình, phải ở cạnh chị ấy."
Ôn Thiếu Khanh vẫn không yên lòng.
IQ và EQ của Tùng Dung có thể đá Chung Trinh bay xa mấy con phố, cô muốn lừa cậu cũng chẳng cần động não, "Gửi số của Châu Trình Trình cho tôi."
Châu Trình Trình đang nằm trên sofa đắp mặt nạ, thấy số điện thoại lạ gọi tới bèn nhắm mắt nghe máy, "A lô, ai thế?"
Bên kia vang lên giọng đàn ông trầm thấp: "Tôi là Ôn Thiếu Khanh, xin hỏi Tùng Dung có ở đó không?"
"Ôn..." Châu Trình Trinh mở bừng mắt, giật mặt nạ xuống che điện thoại chạy tới phòng đọc sách tìm Tùng Dung, lẳng lặng dò ý cô.
Tùng Dung đang phiền muộn nằm trên đệm tập yoga.
Nhận được tín hiệu của Châu Trình Trình, cô lắc đầu.
Châu TrìnhTrình gật đầu hiểu ý, mở loa ngoài khách sáo trả lời: "Xin lỗi, Dung Dung đang tắm, không tiện nghe máy."
Nghe thấy cái cớ cũ rích này, Ôn Thiếu Khanh cũng không vạch trần, thong thả đáp: "Tôi có thể đợi."
Châu Trình Trình và Tùng Dung nhìn nhau.
Tùng Dung cau mày, tắt loa ngoài cầm điện thoại đặt bên tai, "Có việc gì không?"
Ôn Thiếu Khanh hỏi thẳng: "Ban ngày có chuyện gì?"
Tùng Dung lập tức phủ nhận: "Không có gì."
Ôn Thiếu Khanh lặng thinh một lúc, cuối cùng thở dài gọi tên cô: "Tùng Dung."
Cảm xúc của Tùng Dung bị tiếng thở dài này đánh động, trái tim vốn đang cứng rắn chợt như nứt ra một khe hở.
Cô bỗng hơi luống cuống, mãi sau mới lên tiếng: "Ừm?"
"Thôi, em không sao là được." Ôn Thiếu Khanh cảm thấy có một số việc nên đối mặt nói trực tiếp vẫn hơn, "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, tối mai em về chúng ta nói chuyện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!