Type: Dobby
Chung Trinh đứng ở cửa thấy hai người cãi nhau thì giật mình.
Cậu chỉ đi tìm một cái USB, sao lúc quay về bầu không khí lại khác hẳn thế này?
Thấy Tùng Dung về nhà sập cửa, cậu mới đi vào giải thích với Ôn Thiếu Khanh: "Sếp, chị em không phải người như sếp nói đâu."
Ôn Thiếu Khanh day ấn đường, "Tôi biết."
Chung Trinh không hiểu, "Sếp biết? Vậy sao sếp lại nói khó nghe như thế?"
Ôn Thiếu Khanh nhếch miệng, nheo mắt, dường như rất hả giận, "Tôi cố ý nói vậy đấy.
Cô ấy cứ cảm thấy hổ thẹn với Lâm Thần, gánh nặng trong lòng quá nặng, để lâu thành bệnh kín, nếu không ép, cô ấy mãi mãi cũng không thoát ra được.
Chuyện này không phải lỗi của ai, mà dù có lỗi thì cô ấy cũng chẳng cần phải gánh chịu."
Chung Trinh nhìn anh một lúc mới thì thào: "Nhưng nhìn sếp không giống đang diễn..."
Nhắc đến chuyện này, Ôn Thiếu Khanh bỗng dưng nổi cáu,"Ừm, tôi tức thật."
Chung Trinh vẫn không hiểu, "Sếp tức cái gì chứ?"
Anh cau mày, nhả ra một chữ khô khốc: "Ghen."
"..." Chung Trinh cảm thấy hôm nay Ôn Thiếu Khanh quá bất thường, vì vậy liền chuồn đi trước.
Từ hôm đó Tùng Dung bắt đầu điên cuồng tăng ca, điên cuồng đến mức Đàm Tư Trạch cũng không nhịn nổi.
Trước khi tan việc, anh ta đứng trước của phòng Tùng Dung gõ cửa, "Vẫn chưa về à?"
Tùng Dung đang chỉnh sửa tài liệu lên toà, không cả ngẩng đầu, "Anh đi trước đi, em còn chưa làm xong.
Tạm biệt."
Nói xong, cô nhìn lướt qua đồng hồ ở góc phải dưới màn hình máy tính, lớn tiếng nói với trợ lý bên ngoài: "Em nghỉ trước đi, những tài liệu kia sáng mai đưa chị là được."
Đàm Tư Trạch cảm thấy cô có vấn đề, không những không đi mà còn vào ngồi đối diện, "Tùng Dung, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em."
Tùng Dung ngẩng đầu nhìn anh ta, "Nói."
Đàm Tư Trạch không che giấu ý đồ muốn lợi dụng sức lao động, "Dù em có tăng ca thêm đi nữa cũng không có tiền tăng ca đâu."
Tùng Dung lạnh mặt đuổi người, "Biến!"
Đàm Tư Trạch hậm hực bỏ đi.
Mấy ngày gần đây Ôn Thiếu Khanh cũng không thoải mái.
Mỗi lần anh dẫn Nhường CHút ra ngoài, nó đều chạy sang cửa nhà đối diện, kéo mãi cũng không giữ được.
Tùng Dung lại tính toán rất chuẩn thời gian đi về, tránh toàn bộ khả năng gặp mặt giữa đôi bên, anh không thể gặp được cô dù chỉ một lần.
Ôn Thiếu Khanh hơi hối hận, hôm đó có phải anh đã quá nặng lời, công dụng của thuốc liệu có quá mạnh quá, sẽ cuốn cả mình vào không?
Mấy ngày liền anh mặt mày ủ dột.
Hôm nay vừa đến bệnh viện đã cảm thấy có gì không đúng, suốt đường vào phòng phẫu thuật đều được hỏi han ân cần: "Dạo này bác sĩ Ôn thất tình à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!