Chương 47: (Vô Đề)

Type: Hoài An

Hôm nay Tùng Dung tăng ca ở văn phòng đến đêm, lúc về chung cư đã vắng lặng.

Thật ra cô hơi sợ, đã thế đèn đường trước chung cư lại hỏng, cô lấy điện thoại ra định soi mới phát hiện máy đã hết pin, tự động tắt máy lâu rồi.

Cô chỉ có thể miễn cưỡng đi về phía trước, cả quãng đường đều tối thui, vừa đi vừa sợ.

Chợt có một vật nhảy ra bên cạnh, cô nén tiếng thét, nhìn kỹ lại, hình như là Nhường Chút.

Nhường Chút sủa hai tiếng về phía cô.

Tùng Dung chưa bao giờ giật mình mà vui như vậy, ngẩng đầu lên trông thấy Ôn Thiếu Khanh ở cách đó không xa thì cô càng mừng rõ.

Cô cảm thấy anh giống như cứu tinh từ trên trời rơi xuống, liền chạy đến ôm lấy tay anh, "Ôn Thiếu Khanh!"

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô.

Trời lạnh như vậy mà trán cô vẫn đổ mồ hôi, sắc mặt cũng xấu, lòng bàn tay đăt trên tay anh đổ đầy mồ hôi lạnh.

Anh lên tiếng, "Sao giờ mới về? Đợi em lâu lắm rồi đấy."

Anh đi gõ cử, nhà không có ai, gọi cho cô thì điện thoại cũng tắt máy nên mới dắt Nhường Chút ra ngoài, vừa cho nó đi dạo vừa chờ.

Tim Tùng Dung vẫn đập thình thịch, "Hỏng… hỏng xe, mà không bắt được taxi, đợi mãi mới có xe bus."

Ôn Thiếu Khanh định nói gì đó, nhưng thấy Tùng Dung đưa mắt ra hiệu, anh liền sửa lời, nói với âm lượng vừa phải: "Đã bảo để anh đi đón cơ mà? Cứ đòi tự về, sau này hằng ngày để anh đón."

Tùng Dung gật mạnh đầu, "Ừ."

Hai người vừa về vừa nói chuyện, đi được vài bước, Oon Thiếu Khanh mới cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Tùng Dung siết chặt tay áo anh, "Lốp bị chọc thủng nên em không lái xe về được.

Hình như vừa nãy có người bám theo em."

Nhường Chút đi phía sau dường như cảm nhận được gì, sủa hai tiếng về chỗ tối, lập tức có tiếng bước chân vang lên.

Tiếng chân xa dần, Tùng Dung mới buông Ôn Thiếu Khanh ra, thở phào.

Ôn Thiếu Khanh lau mồ hơi trên trán cô, "Sợ à?"

Tùng Dung thở hổn hển, "Nói thừa.

Anh tưởng chỉ có bác sĩ bị đánh à? Luật sư cũng bị đánh đấy!"

Ôn Thiếu Khanh cười nhìn cô, "Gần đây nhận vụ gì ạ?"

Cô vẫn chưa hoàn hồn, hoảng hốt lắc đầu.

Ôn Thiếu Khanh nhìn một thoáng, chợt kéo eo cô lại, cúi đầu hôn.

Tùng Dung giãy mãi anh mới chịu buông.

Cô che miệng, nhìn anh chằm chằm, "Anh làm gì đấy?"

"Anh phát hiện nghề này của em cũng là nghề rủi ro cao, cho nên em cần học chút kiến thức cấp cứu, lúc cần thiết có thể dùng để cứu bản thân.

Anh vừa dạy em hô hấp nhân tạo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!