Chương 46: Hiệu Ứng Cánh Bướm

"Lúc đầu quả thật chỉ định nhờ em nếm canh, nhìn thấy em há miệng ra mới muốn hôn."

Type: Hoài An

Hôm sau Ôn Thiếu Khanh có mặt tại bệnh viện đúng giờ.

Vừa trông thấy anh, Chung Trinh lập tức căng thẳng, "Sếp về rồi ạ? Có phải chị họ em cũng về rồi không?"

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Ừ."

Chung Trinh vội cười nịnh nọt, "Sếp, lần này em vì sếp mới làm chuyện có lỗi với chị họ em.

Lúc chị ấy đánh em, sếp nhất định phải giúp nhé."

Ôn Thiếu Khanh khó xử đẩy cậu ra, "E là không được."

Chung Trinh không thể chấp nhận đáp án này, giương mắt hỏi: "Vì sao?"

Ôn Thiếu Khanh nhẹ nhàng giải thích: "Chẳng dễ gì cô ấy mới không giận cá chém thớt với tôi, tôi không thể châm lửa đốt mình.

Nhưng tôi ghi nhớ ân tình này của cậu, nhất định sẽ dạy dỗ cậu cẩn thận."

Chung Trinh khăng khăng nắm vạt áo anh, "Không phải chứ, sếp?"

Ôn Thiếu Khanh thương hại nhìn cậu, "Chuẩn bị kiểm tra phòng."

Thế rồi anh bỏ đi, để lại Chung Trinh đứng sững ở đó.

May mà Tùng Dung về tới nơi cũng bận rộn nhiều việc nên lười xử lý cậu.

Sau khi trở về từ thành phố S, hai người coi như đã xác định quan hệ, Tùng Dung cũng thoải mái sang nhà Ôn Thiếu Khanh ăn chực mỗi ngày, đồng thời giải quyết một số vấn đề trước kia không tiện giải quyết, ví dụ như…

Hôm ấy cô đi siêu thị tiện thể mua mấy quả cam, lúc sang nhà Ôn Thiếu Khanh ăn chực thì cầm theo.

Vừa mới cắt ra, cắn một miếng liền lập tức nhổ đi, sau đó vứt một chỗ không động vào nữa.

Ăn xong, Ôn Thiếu Khanh nhìn mấy miếng cam lẻ loi trên bàn, hỏi: "Sao không ăn?"

Tùng Dung nghe thôi đã thấy ghê răng, "Chua quá!"

Ôn Thiếu Khanh cười, "Nào, để anh dạy cho ít mẹo vặt cuộc sống, không thu học phí."

Nói xong, anh bỏ cam vào lò vi sóng, sau khi quay mấy chục giây với nhiệt độ trung bình thì lấy ra đưa cho cô, "Nếm lại xem."

Cắn xong một miếng nhỏ, Tùng Dung hết sức bất ngờ, "Ngọt thật rồi này."

Ôn Thiếu Khanh cũng cầm lên ăn, "Sau này mua phải quả chua cũng không sợ nữa."

Mấy hôm sau, Tùng Dung cầm nửa quả bưởi sang nhà anh, đường hoàng lấy cớ, "Nhớ ra anh thích ăn bưởi nên mang cho anh nếm thử."

ÔN Thiếu Khanh không thể không nghi ngờ lý do của cô, "Ăn một nửa rồi mới nhớ ra là anh thích?"

Tùng Dung ương ngạnh, "Ăn một nửa thì đã sao? Em có cắn vào đâu.

Với lại, anh chưa từng nghe chuyện Vệ Linh Công và Di Tử Hà à(*)."

(*): Chuyện Vệ Linh Công và Di Tử Hà: Di Tử Hà là một quan đại phu có dung mạo khôi ngô tuấn tú, là sủng nam của vua Vệ Linh Công nước Vệ.

Tương truyền, có lần Vệ Linh Công và Di Tử Hà cùng đi dạo trong vườn, Di Tử Hà thấy có một quả đào ngon, bèn tự ý hái ăn ngay trước mặt Vệ Linh Công, ăn không hết bèn đưa phần cắn dở vào miệng Vệ Linh Công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!