Sáng hôm sau khi Tùng Dung thức dậy, bố mẹ cô đều đang chuẩn bị đi làm, đứng ở cửa dặn dò: "Thiếu Khanh nói hôm nay các con sẽ đi, bố mẹ không tiễn nữa.
Đừng để quên gì nhé.
Trước khi đi nhớ sang nhà cô con, Bất Dụ nghe nói con đưa bạn trai về, nhất quyết đòi gặp."
Tùng Dung xoa mi mắt, gật đầu qua loa rồi nói, "Ôn Thiếu Khanh đâu ạ?"
"Cậu ấy ra ngoài tập thử dục buổi sáng." Mẹ nhìn cô, Con đấy, học theo người ta đi, rảnh rỗi thì tập thể dục thể thao một chút, đừng có suốt ngày chỉ ngồi với nằm.
Mà nhớ uống thuốc bác sĩ kê đúng giờ."
Tùng Dung cười gật đầu, mẹ nói gì cô cũng nghe hết, bố ngồi bên cạnh thấy vậy phải bật cười.
Cuối cùng bố mẹ cũng đi, Tùng Dung liền bắt đầu thu dọn hành lý.
Vừa sắp xếp xong thì Ôn Thiếu Khanh mang đồ ăn sáng về.
Hai người ăn được một nửa, Tùng Dung sực nhớ ra, "Chốc nữa chúng ta sang nhà cô em nhé."
"Hôm qua sang rồi còn gì?"
Tùng Dung lộ vẻ phức tạp, "Đưa anh đi gặp một người bất thường."
Ôn Thiếu Khanh nghe vậy chỉ cười, cũng không hỏi thêm.
Hai người ăn xong, Tùng Dung dẫn Ôn Thiếu Khanh sang nhà họ Chung, vừa mới vào cửa đã thấy Chung Bất Dụ khóc sướt mướt, trông thấy cô liền lao đến, "Chị họ! Em không muốn đi học."
Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh bị cô bé chặn lại ở cửa ra vảo, chỉ có thể ló đầu vào chào bố mẹ Chung Trinh ngồi trên ghế sofa.
Chào hỏi xong, Tùng Dung miễn cưỡng vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng nói, "Đừng diễn nữa, mau thôi đi.
Hôm nay có khách, còn gây sự lát nữa chị sẽ xử em!"
Cô bé sững người, ngay sau đó dùng mu bàn tay lau nước mắt, mặt lập tức tươi tỉnh, cười với Ôn Thiếu Khanh, ngọt ngào gọi: "Anh rể!"
Mấy hôm nay Tùng Dung đã miễn dịch với những từ bố vợ, mẹ vợ, con rể, anh rể này nên chẳng thèm chỉnh lại, chỉ vào cô bé trước mặt giới thiệu với Ôn Thiếu Khanh: "Chung Bất Dụ, em gái ruột của Chung Trinh, yêu tinh trà trộn vào trần gian, rất giỏi diễn trò."
Ôn Thiếu Khanh gật đầu cười, "Ừ, quậy chẳng thua gì Chung Trinh."
Tùng Dung cũng cười theo, "Cứ có khách đến là quậy tưng bừng.
Con bé cậy được Chung Trinh chiều, lâu ngày còn đè đầu cưỡi cổ Chung Trinh, bắt nó gọi con bé bằng chị."
Chung Bất Dụ chợt nhìn chằm chằm Tùng Dung, ánh mắt đó khiến cô khó hiểu.
Cô bé chớp mắt, "Chị họ, trước kia chị không hay cười như thế."
Tùng Dung lập tức hoang mang sờ mặt, "Thật vậy à?"
"Thật!" Chung Bất Dụ cười rạng rỡ, lại nhìn Ôn Thiếu Khanh ẩn ý.
Bị trẻ con trêu chọc, Ôn Thiếu Khanh cũng không thấy xấu hổ.
Anh lấy ra một phong bao đưa cho Chung Bất Dụ.
Tùng Dung thấy vậy, giật mình chặn anh lại, "Con bé còn nhỏ, anh cho nó nhiều thế làm gì?"
Ôn Thiếu Khanh nhét phong bao cho Chung Bất Dụ, nhỏ giọng nói với Tùng Dung: "Quà gặp mặt của anh rể không thể ít quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!