Đầu anh áp vào cổ cô, hai người đều uống rượu, nhiệt độ cơ thể đều cao, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận sức nóng từ đối phương.
Họ chưa bao giờ thân mật như vậy.
Cảm thấy hơi thở của anh quanh quẩn bên mình, Tùng Dung không dám lộn xộn.
Nhưng Ôn Thiếu Khanh rất không ngoan, liên tục cử động, cọ vào người cô.
Tùng Dung muốn khóc, đẩy mạnh anh, "Dậy mau, bố mẹ em sắp về!"
Ôn Thiếu Khanh xấu tính ôm cô vào lòng, áp mặt sát vào cô, "Không dậy nổi."
Nhiệt độ trên người anh cao đến đáng sợ, Tùng Dung cũng là người trưởng thành, chẳng phải chưa từng nghe chuyện say rượu làm loạn.
Cô cứng người, không dám giãy mạnh, sợ Ôn Thiếu Khanh mất khống chế.
Ôn Thiếu Khanh như biết đọc suy nghĩ, vùi đầu vào cổ cô cười.
Tùng Dung thẹn quá hóa giận, "Anh cười gì?"
Ôn Thiếu Khanh nhắm mắt, "Em đừng sợ, trong y học, say rượu gọi là nhiễm độc cồn.
Thông thường mà nói, say rượu sẽ khiến hệ thần kinh hoạt động dị thường, tuần hoàn máu hỗn loạn, bộ phận thể xốp không dễ gì sung huyết, nên không có năng lực gây án đâu.
Anh say thật, dù em muốn làm gì thì anh cũng không thỏa mãn em được.
Cái gọi là say rượu mất lý trí chỉ là cái cớ thôi."
Tùng Dung đỏ mặt, "Anh say mà còn có lòng dạ giải thích những điều này cho em?"
"Anh học y bao năm nay, đây là bản năng." Ôn Thiếu Khanh mở lớn đôi mắt nhìn cô, "Anh say thật, đang choáng đầu lắm."
Tùng Dung nhíu mày, "Nói dối, anh mới uống được mấy chén đâu?"
Ôn Thiếu Khanh lại ôm cô, "Anh đã nói với em là tửu lượng anh kém rồi mà.
Lúc uống không thấy gì, giờ mới choáng."
Vùng vẫy một lúc đều vô ích, Tùng Dung dứt khoát từ bỏ, ngả vào lồng ngực anh oán trách: "Đây là rượu Thiệu Hưng, lúc uống không có cảm giác gì nhưng tác dụng sau khi uống rất mạnh.
Khi nãy đã bảo anh uống ít thôi mà."
"Anh nghĩ đây là bố vợ kiểm tra tửu lượng của con rể, sao dám không uống." Ôn Thiếu Khanh thở dài, cúi đầu lẩm bẩm, còn bóp nhẹ tay Tùng Dung, "Nhưng em uống cũng tốt, giúp lưu thông mái, thông kinh mạch, khử lạnh."
Thấy anh say vẫn nhớ đến mình, trái tim Tùng Dung như được tưới một dòng nước ấm.
Cô vuốt ve ấn đường của anh, dịu dàng hỏi, "Đau đầu không?"
Anh kéo tay cô xuống, đặt bên môi hôn nhẹ, khẽ "Ừ".
Đồ trên giường Tùng Dung vẫn là đồ dùng từ thời đi học.
Hồi ấy đang chuộng mốt hoa nhí, mẹ cô đặt mua cho cô mấy bộ.
Giờ anh đang nhắm mắt nằm giữa những bông hoa li ti, trông vẫn hết sức hài hòa.
Có lẽ do ánh đèn trên đỉnh đầu chói quá nên Ôn Thiếu Khanh hơi cau mày.
Tùng Dung mò mẫm công tắc bên giường, bật chiếc đèn tường ánh sáng dịu, quả nhiên thấy đôi mày anh dần giãn ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!