Cô muốn tránh nhưng hai cánh tay đều bị anh giữ lại.
Anh cười, khóe miệng cong cong, đôi môi lành lạnh
chạm lên da thịt của cô, thủ thỉ: "Ngủ ngoan."
Về đến nhà, mẹ đang nấu ăn, Tùng Dung vừa vào bếp dã bị đuổi ra, "Con mau đi ra! Đừng phá rối! Từ nhỏ tới lớn hễ con bước vào bếp là có chuyện.
Đi ra mau!"
Tùng Dung ngượng ngập đứng ở cửa bếp.
Ôn Thiếu Khanh nhớ lần trước cô rửa bát hết cả một chai nước rửa thì không nhịn được cười, cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào, "Bác gái, bác để cháu giúp."
Mẹ Tùng Dung xua tay, "Không cần, không cần.
Cháu ra phòng khách chơi với Tùng Dung, bác xong ngay thôi."
"Không sao đâu bác.
Ở nhà cháu cũng hay nấu ăn, bác để cháu giúp đi ạ."
Anh nói xong liền cầm dao bắt đầu thái thịt.
Mẹ Tùng Dung vừa nhìn đã biết anh thường nấu ăn, nở nụ cười, "Người trẻ các cháu có mấy ai biết nấu ăn đâu.
Tùng Dung nhà bác chính là đứa vụng về trong cuộc sống, chẳng nấu nổi bát mì.
Ôi, kỹ năng dùng dao của cháu tốt quá, bác nấu ăn bao năm cũng không bằng."
Tùng Dung đứng ở cửa bếp cãi lại: "Người ta làm nghề mổ xẻ, nghịch dao đương nhiên là giỏi nhất."
Mẹ cô giơ tay lên, Tùng Dung bị dọa liền lủi về phòng khách.
Trong phòng khách, bố cô đang thích chí mở vò rượu, mò ra rồi ngửi thử, khuôn mặt vô cùng hưởng thụ, "Thơm quá!"
Tùng Dung cũng ngửi thử rồi bịt mũi tránh xa.
Có Ôn Thiếu Khanh phụ giúp, cơm nước mau chóng xong xuôi.
Trên bàn ăn, mẹ Tùng Dung vui vẻ nói với bố cô: "Mấy món này đều là Thiếu Khanh làm đấy, không ngờ cậu ấy nấu ăn giỏi vậy!"
Bố Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi chọc ghẹo cô, "Dung Dung, nhà mình có lộc ăn rồi!"
Tùng Dung chán nản cầm đũa lên, như sực nhớ ra điều gì, "Nhiều món thế này ăn cũng không hết, gọi Chung Trinh tới ăn cùng đi."
Mẹ cô ngăn lại, "Em họ con về trường rồi.
Lúc chiều thằng bé gọi điện tới, con không ở nhà."
"Đi rồi?" Tùng Dung hết kinh ngạc thì chuyển sang tức giận.
Thằng nhóc này cố ý chọn lúc cô không có mặt để hành động đây mà!
Ôn Thiếu Khanh thấy lừa giận bắt đầu cháy lên trong mắt Tùng Dung, khôn khéo phủi sạch tội trạng của bản thân bằng cách nói nhỏ vào tai cô: "Ăn đã rồi xử lý cậu ấy sau."
Tùng Dung ngoảnh sang nhìn anh oán trách.
Xử lý nó? Rõ ràng anh mới là kẻ chủ mưu cơ mà?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!