Chương 39: Cây Hoa Quế Nữ Nhi Hồng

Người phương Nam có con gái, được tuổi bắt đầu ủ rượu.

Lọc thật kỹ, đợi đến mùa đông khi nước ao cạn thì cho rượu

vào trong hũ, bọc kín, chôn xuống ao.

Đến mùa xuân

nước đầy, không lấy lên nữa.

Con gái sắp gả chồng, liền đào ao lấy rượu, dùng để mời khách,

gọi là "Nữ tửu".

Hương vị tuyệt vời.

Tùng Dung ăn tối cùng Châu Trình Trình xong, về đến nhà vẫn hơi ngơ ngẩn, ngồi trong phòng làm việc chậm chạp chuẩn bị tài liệu tố tụng, lòng tự hỏi không biết Ôn Thiếu Khanh đã về chưa.

Trong gia đình bình thường, con cái đánh nhau còn bị người lớn răn đe, huống hồ là gia đình như thế?

Cô đang cân nhắc xem nên sang gõ cửa nhà Ôn Thiếu Khanh hay gọi điện thì nhận được tin nhắn Wechat của anh.

"Em có ở nhà không? Sang ăn tối."

Tùng Dung đọc lướt qua, cảm thấy mình phí công quan tâm, liền tắt màn hình di động, lại chậm chạp làm việc thêm một lúc mới sang nhà đối diện.

Vừa bước vào đã thấy cả nhà tràn ngập hương thơm ngọt.

Ôn Thiếu Khanh mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, tay trái đã tháo băng, chỉ dán một miếng băng dán cá nhân khổ lớn.

"Nếm thử xem." Ôn Thiếu Khanh đưa cho cô một cái thìa, "Súp vừng đen nấu từ vừng bà nội anh tự xay đấy, bên trong có táo đỏ và hạch đào."

Súp vừng đen đựng trong chiếc bát sứ xanh được nấu đặc, dừng thìa khuấy nhẹ, hơi nóng thơm ngọt liền bốc lên.

Tùng Dung cụp mắt, khuấy một cách máy móc, sau đó ủ rũ ăn, không nhìn anh lấy một lần.

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, nói: "Tóc cắt đẹp đấy."

Tùng Đung không ngẩng lên, qua loa đáp: "Cảm ơn."

Ôn Thiếu Khanh thấy cô không được vui, cố ý trêu: "Ăn nhiều súp vừng đen vào, nấu riêng cho em đấy.

Anh cứ cảm thấy màu tóc em hơi kỳ lạ, em nên ăn nhiều vừng đen hơn."

Bàn tay cầm thìa của Tùng Dung khựng lại, thìa và bát sứ va vào nhau phát ra tiếng lanh canh.

Cô hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, "Em cố ý nhuộm, có vấn đề gì không? Đắt lắm đấy nhé!"

Ôn Thiếu Khanh không tán thành, "Lại còn hay rụng tóc nữa, mỗi lần em sang là nhà đầy tóc của em, anh còn tưởng Nhường Chút hóa đen rồi."

Tùng Dung lập tức phản kích, "Anh mới là chó."

Ôn Thiếu Khanh nhìn Nhường Chút nằm bên chân rồi lại nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nói giọng ẩn ý: "Làm chó có gì không tốt? Mỗi ngày chỉ ăn với chơi, chẳng có gì buồn khổ.

Làm người mới nhiều phiền muộn."

"Nào có." Tùng Dung tỏ vẻ không hiểu, "Em có phiền muộn gì đâu."

Ôn Thiếu Khanh điềm đạm nhìn cô, hỏi lại: "Thật không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!