Chương 32: (Vô Đề)

Tùng Dung vừa vào nhà đã tóm lấy Chung Trinh hỏi: "Nói xem có chuyện gì? Sao các em lại đánh nhau?"

Chung Trinh chậm chạp cởi áo khoác ra treo lên, "Người nhà bệnh nhân tìm dân chuyên phá rối bệnh viện đến gây sự ấy mà, nói chuyện không được liền động tay chân, họ còn đánh phụ nữ nữa! Chị họ, chị nói xem có đáng ghét không? Sao có thể đáhh phụ nữ chứ?"

Tùng Dung chẳng quan tâm đến cơn giận của cậu, "Trước kia chuyện này chưa xảy ra bao giờ à?"

Chung Trinh gãi đầu, mặt ủ dột, "Trước kia cũng từng xảy ra, nhưng tình hình bây giờ thế nào chị cũng biết rồi đấy, phía bệnh viện luôn có thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa, chúng em chỉ có thể nhịn thôi."

Tùng Dung nhìn khuôn mặt thê thảm của Chung Trinh, quả thực không nhìn nổi nữa mới đứng dậy đi vào phòng tắm vò một chiếc khăn ấm đưa cho cậu, "Sao khi trước nhịn được mà lần này không nhịn được?"

Chung Trinh thu lại vẻ hớn hở, cầm chiếc khăn ấm soi gương xoa lên mặt, "Gần đây như bị trúng tà vậy, không biết vì sao mà liên tục có người nhà bệnh nhân đến gây chuyện, có lần còn chặn trước cửa nữa! Mặc dù hầu hết chỉ cãi vã xô xát nhẹ, nhưng cũng khiến cho người ta bực mình, kiềm chế lâu thì tự khắc phải bộc phát thôi."

Nói xong lại quơ khăn mặt làm ra đủ tư thế, "Nhưng hôm nay thầy Ôn đẹp trai thật đấy! Bình thường mặc áo blouse thật không nhìn ra thầy còn có cơ bắp.

Cơ bụng đẹp lắm.

Đám gây rối bệnh viện kia hôm nay chịu thiệt lớn rồi."

Tùng Dung vẫn không tin, "Là Ôn Thiếu Khanh cầm đâu đánh trả thật hả?"

Có lẽ sợ Tùng Dung có ấn tượng xấu với Ôn Thiếu Khanh, Chung Trinh vội đứng ngay ngắn, giải thích cẩn thận: "Thật ra không chỉ có những người khác, em biết dạo này thầy Ồn cũng rất mệt mỏi.

Chị đừng thấy thầy lúc nào cũng điềm đạm nho nhã mà nhầm, thực ra thầy cũng có lúc phiền muộn khó chịu, chỉ là không thể hiện ra thôi.

Hôm Giáng sinh chỉ cũng thấy các bác sĩ, đàn anh đàn chị ở bệnh viện em rồi đấy, ai nấy đều cười đùa ầm ĩ, đó là vì bình thường ở bệnh viện bị đè nén quá.

Ngày não cũng phải đối mặt với sống chết, đối mặt với những cảnh tượng máu me, mệt muốn chết, đã bậy còn bị người nhà bệnh nhân và dân phá rối bệnh viện đánh chửi, còn không được mắng lại đánh lại, tan làm mà không tự điều tiết tâm trạng một chút thì ấm ức lắm."

Tùng Dung nghĩ tới khoảng thời gian tiếp xúc với Ôn Thiếu Khanh gần đây.

Cô nhạy cảm đến vậy mà không nhận ra anh khó chịu trong người, có lẽ là anh không muốn mang cảm xúc tiêu cực về nhà, thế nên mới cố gắng áp chế.

Lòng chợt dâng lên những cảm xúc phức tạp, cô cau mày, khẽ giọng lẩm bẩm: "Sao chưa bao giờ nghe anh ấy kể?"

Giọng nói ấy mang theo chút trách móc và đau lòng sâu kín.

Chung Trinh đang muốn nói gì, lúc ngẩng đầu lên vô tình trông thấy chiếc cốc trên bàn, lập tức sửng sốt, "Chị họ, chiếc cốc này ở đâu ra vậy?"

Tùng Dung không hiểu, "Cái cốc này làm sao?"

Chung Trinh cầm lên ngắm nghía, "Sếp em tặng chị à?"

Tùng Dung cướp về từ tay cậu, đặt lại chỗ cũ, "Sao em biết?"

Nghe thấy câu trả lời này, biểu cảm của Chung Trinh càng thêm kinh ngạc, "Sếp chủ động tặng chị?"

Tùng Dung càng lúc càng cảm thấy không hiểu nổi cậu, "Đúng vậy, rốt cuộc là sao?"

Chung Trinh chợt tỏ vẻ bí hiểm, "Chị họ, có phải chị biết bí mật của thầy Ôn, thầy muốn bịt miệng chị nên mới đưa chị cái cốc này không?"

Tùng Dung lườm cậu, "Đừng có nói bậy!"

Chung Trinh lại cầm cái cốc kia, nhìn Tùng Dung đầy ẩn ý bắt đầu thừa nước đục thả câu, "Chuyện cái cốc này nói ra dài lắm."

Tùng Dung xưa nay không bao giờ mắc bẫy kiểu này của cậu, lạnh lùng lên tiếng: "Nói ngắn gọn, nếu không cắt một nửa tiền tiêu vặt."

Chung Trinh lập tức đặt cốc xuống, ngồi ngay ngắn bắt đầu kể: "Năm ấy thầy đưa em với một đàn anh sang Nhật dự hội thảo.

Dự xong thì đi dạo, nhìn thấy một bộ cốc thủy tinh màu kiểu như thế này trong một cửa hàng bán đồ thủ công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!