Type: Hoài An
Hình phạt được đổi kia thật sự khiến một người đàn ông đội trời đạp đất như Ôn Thiếu Khanh khó mà mở miệng. Đó không còn là quá khứ đầy máu và nước mắt nữa, mà là lịch sử áp bức và sỉ nhục.
Tùng Dung càng ngắm càng không nỡ rời tay. Cô nhìn Ôn Thiếu Khanh bằng ánh mắt nịnh nọt, hơi ngượng ngùng lên tiếng: "Cho em một quyển được không?"
Ôn Thiếu Khanh không nghĩ cô lại có hứng thú với thứ này, "Em thích à?"
"Vâng. Từng trông thấy một lần ở chỗ Chung Trinh, em hỏi xin nhưng nó không cho."
Không biết vì sao mà trong đầu Ôn Thiếu Khanh chợt nảy ra một ý. Anh nhướng máy, khẽ cười: "Đây là sính lễ anh dành dụm từ nhỏ. Lấy đồ của anh thì phải làm vợ anh."
"Không cần nữa." Tùng Dung lập tức lạnh mặt. Cô không thích đùa kiểu này với Ôn Thiếu Khanh, nhất là khi anh đã thích người khác.
Ôn Thiếu Khanh không tiếp tục trêu, "Đùa thôi, đừng giận, em thích cuốn nào thì cứ lấy đi."
Cơn giận của Tùng Dung vẫn chưa tan, "Thôi, em phải làm việc, anh cũng đi làm việc của anh đi."
Có lẽ Ôn Thiếu Khanh cảm nhận được điều gì đó nên không nói nhiều nữa, nhanh chóng ra khỏi phòng đọc sách, ngồi trên sofa vẫy tay gọi Nhường Chút.
Anh nghiêm mặt với chú chó, "Sau này không được thình linh lao ra dọa cô ấy nữa! Đùa cũng không được! Cô ấy vốn dĩ sợ mày, về sau mà còn nghịch như thế tao sẽ bán mày cho quán thịt chó!"
Chẳng biết Nhường Chút có hiểu không, ủ rũ kêu một tiếng rồi nằm sấp trên sàn nhà.
Ôn Thiếu Khanh nói xong đứng dậy chuẩn bị đi tắm, mới được vài bước lại như nghĩ đến điều gì, bèn lùi lại, ngồi xuống vò tai Nhường Chút, "Với lại sau này khi chúng tao cãi nhau, mày phải đứng về phía cô ấy. Cô ấy là phụ nữ, mày là đàn ông trong nhà. Đàn ông phải phong độ lịch thiệp, không được sủa cô ấy."
Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: "Cô ấy có quát tao thì mày cũng không được sủa."
Nhường Chút cụp tai, không nhìn Ôn Thiếu Khanh. Ôn Thiếu Khanh nhìn vẻ chán nản ủ rũ của nó, khẽ cười rồi đi tắm.
Tùng Dung chỉ nghe thấy tiếng thì thầm trò chuyện ở bên ngoài nhưng không nghe được cụ thể là gì. Cô lắc đầu thật mạnh để những tâm tư ngổn ngang bay biến hết, bắt đầu tập trung đọc tài liệu trên màn hình vi tính.
Không lâu sau Ôn Thiếu Khanh nhẹ nhàng đi tới, đứng trước bàn làm việc, đặt một cốc nước bên tay Tùng Dung rồi nhìn cô, "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Anh vừa tắm xong và thay một bộ quần áo ở nhà màu đen, trên người tràn ngập mùi sữa tắm thơm mát. Tùng Dung ban đầu không sao, anh tới gần lại bỗng thấy hoảng hốt. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh thật nhanh rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc tài liệu, vờ bình tĩnh trả lời: "Không."
Quần áo ở nhà của anh trước giờ toàn màu sáng. Khuôn mặt anh vốn dịu dàng, đồ sáng màu càng tôn lên nét thanh tao nhã nhặn. Đây là lần đầu tiên Tùng Dung thấy anh mặc đồ đen. Thứ màu mang cảm giác mạnh này mặc trên người anh như toát ra hơi thở cấm dục, nhưng đồng thời cũng rất đẹp mắt. Vài sợi tóc rối còn ẩm ướt rủ trước trán, khiến cô không nhìn rõ được cảm xúc trong đôi mắt kia.
Ôn Thiếu Khanh xoa nhẹ gáy cô, "Còn đau không?"
Rõ ràng anh đang kiểm tra cục sung, nhưng Tùng Dung cứ cảm thấy anh đang xoa đầu cô giống như dỗ trẻ nhỏ, dường như ngay giây sau thôi sẽ thốt ra một câu "Ngoan nào".
Có lẽ vì không nhận được câu trả lời, Ôn Thiếu Khanh cúi đầu nhìn Tùng Dung, "Này?"
Trong thoáng chốc, Tùng Dung cuống cả lên. Cô lúng túng chớp mắt, "Không chạm vào thì sẽ không đau."
Ôn Thiếu Khanh cười, "Lúc ngủ cố gắng nằm sấp."
Tùng Dung khẽ gật đầu. Chẳng ngờ một giây trước Ôn Thiếu Khanh vẫn đàng hoàng đứng đắn, ngay giây sau lại bắt đầu giở trò đùa lưu manh.
Ánh mắt anh dừng lại ở ngực cô mấy giây, thản nhiên mở miệng: "Nhưng không biết kích cỡ của em có chịu được tư thế ngủ này không."
Mặt Tùng Dung nóng bừng, hung tợn lườm Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh nhún vai, sợ nói thêm gì cô lại cáu, vì vậy anh cầm lấy mấy cuốn sách trên bàn rồi đi tới chỗ sofa ở góc phòng.
Tùng Dung đỏ mặt quay đi. Một lát sau không thấy có động tĩnh gì, cô mới hé mắt nhìn, thấy anh đang yên lặng đánh chữ, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem mấy quyển sách dày để mở trước mặt rồi cầm bút viết gì đó lên bên cạnh. Hai người ở cách xa nhau, Tùng Dung chỉ có thể trông thấy mấy danh từ y học mà cô không hiểu trên màn hình vi tính. Cô nhớ Chung Trinh từng khoe rằng kỹ thuật lâm sang của sếp rất tuyệt, năng lực nghiên cứu khoa học lại tốt, có lẽ cậu không biết sếp mình ngày nào cũng chăm chỉ tới tận nửa đêm.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Ôn Thiếu Khanh ngoảnh đầu nhìn sang, "Xong rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!