Thật ra Phó Dục Ninh không giận anh, mà là cô thẹn quá hóa giận và thấy bất an nhiều hơn. Cô thật sự sợ anh cho rằng cô muốn nhân cơ hội vòi tiền anh. Tuy là anh gửi tiền cho cô, nhưng khó bảo đảm trong lòng sẽ không nghĩ ngợi. Biết đâu anh lại nghĩ cô lấy thân phận vị hôn thê vòi tiền anh ? Hay cảm thấy cô tin chắc anh nhất định sẽ cưới cô, nhất định anh sẽ đối xử tốt với cô nên mới ỷ được thương mà kiêu căng mở miệng vòi vĩnh ?
Mà anh, lại không buồn để ý đến số tiền này, cho nên liền biết thời biết thế gửi cho cô?
Phó Dục Ninh thật sự không muốn nghĩ nhiều như vậy, nhưng nam nữ đang độ tình yêu mặn nồng một khi liên quan đến tiền bạc ít nhiều cũng sẽ có chút nhạy cảm, nhất là giữa họ có chênh lệch lớn như vậy. Mà bản thân cô cũng không muốn anh nảy sinh ý nghĩ không tốt với mình chút nào.
Nhưng đàn ông có thông minh thế nào đi chăng nữa cũng không thể nhạy cảm trong vấn đề tình cảm như phụ nữ. Tuy trước khi Cố Trường An gửi tiền có chút nghi ngờ ái ngại, sau đó bị cô cúp điện thoại càng xác nhận anh làm như vậy là không hay chút nào. Nhưng nghĩ lại, anh cũng thấy bản thân mình làm như vậy quả thật không chu toàn cho lắm, không lo lắng đến suy nghĩ và cảm nhận của Ninh Ninh. Quả thật, anh rất bất ngờ tự hỏi sao cô lại phản ứng gay gắt đến vậy ?
Suy nghĩ vấn đề này, Cố Trường An thất thần trong cuộc họp thường kỳ. Đến tận khi cuộc họp kết thúc anh vẫn ngồi nguyên trên ghế.
" Cố sư huynh, không đi à ?" Có người gõ bàn.
Cố Trường An hoàn hồn, hơi cau mày, bình tĩnh ừ :" Giờ đi đây."
Đàn em cùng ngành theo sau anh, nhìn vẻ mặt anh, muốn nói lại thôi. Nói thật nửa năm nay Cố Trường An đã khiến đa số người trong Viện nghiên cứu nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc. Quả thật là người tham công tiếc việc điển hình, toàn bộ thời gian đều dùng để làm việc, nào có thời gian lo cưới vợ. Cho dù là có, mọi người cũng không tưởng tượng ra hình mẫu phụ nữ mà anh sẽ lấy.
Tuy nhiên ngoài dự liệu của mọi người, kỹ sư trưởng Cố cũng bắt đầu yêu đương rồi, đối phương không chỉ nhỏ hơn anh chín tuổi, mà còn là yêu xa chân chính. Bằng lứa tuổi với anh, đổi lại người nào có thể chịu đựng được chứ ? Nhưng Cố Trường An lại có thể, không phục cũng không được.
Có điều, cũng có người không cùng cách nhìn, ví dụ như cậu đàn em này. Cậu ta từng gặp chị dâu tương lai, không nói gì khác, chỉ riêng tướng mạo thôi cậu đã cảm thấy đàn anh của cậu không thiệt thòi rồi. Với lại, nhìn từ vẻ mặt của đàn anh cậu, yêu xa thế này e rằng cũng không dễ dàng.
Trở lại văn phòng, Cố Trường An nhìn xuống lịch xem ngày. Đúng lúc hôm nay là thứ Bảy, là ngày mà Phó Dục Ninh mỗi tuần về nhà một lần. Cô rất gan dạ, dám thừa dịp ba mẹ ngủ trốn trong phòng sách lén lút gọi điện thoại cho anh, vừa hay cũng đúng vào giờ này. Tuy nhiên hôm nay lại im lặng, chuông điện thoại cũng chẳng vang lên đúng hẹn, Cố Trường An biết cô nàng đã giận dỗi rồi.
Anh không muốn cô nghĩ lung tung, cho nên dù không đúng lúc, gọi điện có thể sẽ gặp phải ba mẹ cô, nhưng anh vẫn gọi. Bấm số xong, anh lại thấy tâm trạng có chút căng thẳng.
Bên này, Phó Dục Ninh đang ngồi trước điện thoại do dự có nên gọi điện thoại cho anh không cũng giật cả mình. Cô nghĩ ngợi rồi vội vàng bắt điện thoại.
" Xin chào, xin hỏi tìm ai ạ ?"
" Ninh Ninh, là anh."
Tiếng nói trầm ấm cuốn hút, ngoại trừ Cố Trường An còn ai vào đây nữa. Phó Dục Ninh thoáng chốc không nói nên lời.
Nghe thấy tiếng thở hơi gấp gáp của cô, Cố Trường An đoán có lẽ cô bị tiếng chuông dọa sợ rồi, giọng anh liền bất giác khẽ khàng hơn.
" Còn giận hả ?"
"... Không có." Phó Dục Ninh nhỏ giọng lầm bầm.
" Vậy sao không gọi điện thoại cho anh ?"
"..." Anh đợi thêm một phút nữa là cô gọi cho anh rồi.
" Lần này là anh làm không tốt, em giận cũng phải thôi." Giọng nói Cố Trường An thong thả bắt đầu nhận lỗi.
"..." Phó Dục Ninh không hiểu, anh có làm gì không tốt đâu ? Rõ ràng là cô chột dạ, giận lẫy anh, cô cũng hối hận chết đi được đây này.
" Trước đó anh nên hỏi ý kiến của em trong thư, để em có sự chuẩn bị."
"... Không phải như vậy." Cô nghe không vô nữa.
" Lần trước trong điện thoại, anh cũng nên nói rõ với em. Gửi tiền cho em chỉ là muốn cho em ăn ngon mặc ấm, đừng suy nghĩ quá nhiều tình trạng kinh tế trong nhà, cũng không cần lo lắng gia tăng gánh nặng cho ba mẹ."
" Nhưng em cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh." Cô nhỏ giọng.
Đầu bên kia im lặng một chút, tiếp theo lại nói :" Thật sự nghĩ như vậy à ?"
Tiếng nói của anh bất chợt căng thẳng, Phó Dục Ninh ý thức được hình như mình nói lỡ lời rồi. Cô nghĩ ngợi không biết nên trả lời anh thế nào.
Sau phút chốc yên lặng, anh thở dài, lại cười :" Anh biết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!