Đêm đó, Phó Dục Ninh vừa về Dương Dương đã phát hiện cô có chút gì đó không ổn. Cô đuổi Chu Bân về phía phòng thí nghiệm, rồi đi đến phòng Phó Dục Ninh. Gõ vài tiếng không ai mở cửa, cô đành lấy chìa khóa dự phòng ra mở. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, Dương Dương lén lút đi đến, thấy Phó Dục Ninh nằm nghiêng đối diện tường, giống như đang ngủ.
" Ninh Ninh ?"
"... " Phó Dục Ninh không lên tiếng.
Lúc này Dương Dương mới xác định bạn mình chưa ngủ, cô biết rõ cô bạn thân này dễ tỉnh ngủ, nếu thật đã ngủ rồi mà bị chạm vào người nhất định sẽ thức ngay. Ngồi xuống bên mép giường, Dương Dương khẽ hỏi :" Sao hôm nay về trễ như vậy ? Có chuyện gì không ?"
" Không có."
Cô nàng vẫn không an tâm, nghĩ ngợi, nói :" Hôm nay Chu Bân mua vé về rồi, chuyến tàu đêm tối mai."
" Ừ."
Vẫn chỉ là câu trả lời ngắn gọn như vậy, Dương Dương suy đoán tâm trạng Phó Dục Ninh không tốt, về phần nguyên nhân à, đại khái là có liên quan đến Cố Trường An. Cô nàng thở dài, nói:
" Tuy cậy mạnh miệng nhưng mình cũng đã nhìn ra cậu thích Cố sư huynh rồi. Song chuyện tình cảm quan trọng là duyên phận, nếu là anh ấy thật... Bọn mình cũng không thể miễn cưỡng người ta đúng không ? Như vậy cũng tốt, đến khi cậu trở về Tây Ninh cũng không cần canh cánh trong lòng vì anh ấy nữa, từ từ sẽ quên thôi."
- Nói một hồi cô bắt đầu tự trách mình - " Đều tại mình, không nên để cậu đi xa như vậy.
Làm hại cậu... "
" Dương Dương."
- Phó Dục Ninh đột nhiên cất tiếng ngắt lời cô - " Không sao."
Được Phó Dục Ninh an ủi như vậy, trong lòng Dương Dương ngược lại càng khó chịu hơn, thoáng chốc hốc mắt đỏ lên :" Nếu như thật sự không sao thì sao cậu không chịu nhìn mình lấy một cái, trong lòng cậu vẫn đang trách mình... "
" Ôi, nói không sao rồi mà." Phó Dục Ninh trở mình ngồi dậy.
Dương Dương ngẩng đầu nhìn cô, giật mình :" Cậu... "
Trên gương mặt kia nào có vẻ mặt đau lòng thất vọng, má đỏ hây hây, đôi mắt đong đầy nét cười, dưới ánh đèn mờ tối thêm vài phần lả lơi. Cô nói :
" Hôm nay Cố sư huynh nói với mình rồi."
- Cô nghĩ đến trong lòng càng ngọt ngào hơn - " Anh ấy hỏi mình, anh ấy lớn hơn mình chín tuổi, mình có để ý không."
Dương Dương sửng sốt :" Cậu đồng ý rồi hả ?"
Phó Dục Ninh gật đầu, xấu hổ che mặt.
Dương Dương ngơ ngác thật lâu mới hiểu được hết ý trong lời nói này, gào lên một tiếng nhào đến cù cô :" Cậu hay lắm Phó Dục Ninh, cậu trêu chọc mình đúng không ? Thấy trong lòng mình khó chịu, cậu vui lắm phải không ?"
Vừa nói vừa không ngừng cù Phó Dục Ninh, Phó Dục Ninh không chịu nổi xin tha. Hai cô gái nô đùa ồn ào, xua đi không khí ảm đạm trong phòng. Một lúc sau, Dương Dương mới thôi, hai người nằm kề đầu vào nhau, cô hỏi Phó Dục Ninh :" Vậy cậu vẫn định trở về Tây Ninh à, đến lúc đó làm sao ?"
Mới vừa quen nhau, tình cảm chưa ổn định đã chia xa, chuyện thế này gọi là gì đây ?
" Chẳng làm gì cả."
- Phó Dục Ninh thuận miệng đáp - " Mình còn chưa học xong đại học, cũng không thể bỏ học được mà."
" Vậy tốt nghiệp đại học thì sao ?" Chuyện này Phó Dục Ninh lại càng không lo lắng, cô cười khúc khích :" Đó là vấn đề Cố sư huynh phải nghĩ, mình lười nghĩ lắm."
Dù sao anh đã nói, chỉ cần cô bằng lòng, anh sẽ luôn luôn ở bên cô.
Dương Dương hoàn toàn hết biết nói sao, hóa ra Phó Dục Ninh chẳng quan tâm chuyện gì cả à ? Có điều nghĩ cũng đúng, ai bảo người cô nàng gặp phải chính là Cố sư huynh chu đáo như vậy chứ, số cô thật sự hưởng phúc mà.
Dương Dương lại thêm phần ngưỡng mộ Phó Dục Ninh. Hai ngày sau, nhóm bọn họ vẫn phải rời khỏi thành phố B, trở về Tây Ninh. Hôm đưa tiễn, Cố Trường An đưa họ đến tận sân ga, biết là anh có lời muốn nói với Phó Dục Ninh, vợ chồng Dương Dương đã sớm đi lùi lại sau xa xa. Gương mặt Phó Dục Ninh ửng đỏ, lừ mắt nhìn anh. Cố Trường An cũng không để ý, hiện tại trời hơi nóng, cô mặc bộ váy liền, đầu còn đội mũ, tôn lên khuôn mặt trái xoan càng thêm đáng yêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!