Sau đó, Phó Dục Ninh bắt đầu chuyên tâm học hành chuẩn bị cho cuộc thi cuối năm. Bởi vì đã bỏ phế hơn nửa năm, sách khi trước đã ôn luyện cũng quên gần hết, bây giờ cách cuộc thi không đến bốn tháng, cô lại khẩn trương trong lòng không nắm chắc. Cố Trường An thấy vậy liền bớt chút thời gian xem lại những quyển sách kia của cô một lượt, đánh dấu trọng tâm cho cô.
Ban đầu Phó Dục Ninh thật không dám tin tưởng, dù sao ngành hai người họ cũng khác nhau quá xa. Cố Trường An lại vô cùng khẳng định bảo cô ôn tập theo đó, tuyết đối không có vấn đền gì. Phó Dục Ninh nghĩ ngợi, quyết định học theo trọng tâm của anh, dù gì thì thời gian cũng có hạn mà.
Ngoại trừ việc này ra, anh còn giới thiệu cho cô mấy thạc sĩ của viện hiện tại đang dạy ở đại học Z. Dĩ nhiên không phải vì muốn biết đề thi, cô vợ nhà anh lòng tự ái rất cao. Anh chỉ muốn cho cô sao chép giáo trình, đi học thử và quen thêm vài người bạn thôi.
Thế giới bên ngoài vốn không nặng nề căng thẳng như không khí nghiên cứu học thuật trong viện, nên không bao lâu sau Phó Dục Ninh liền có bạn. Ban đầu chỉ xã giao cùng đi nghe giảng, cùng đi ăn cơm. Có mấy người bạn cùng chung chí hướng, dần dà trao đổi nhiều, quan hệ tự nhiên cũng thân thiết, có đôi khi còn hẹn nhau đi chơi.
Cố Trường An thấy cô có thể tự nhiên bận bịu như xưa thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh từng nghĩ lại, sở dĩ khoảng thời gian trước tâm trạng của cô hoang mang như vậy ngoại trừ ảnh hưởng của việc sẩy thai, chắc hẳn còn có liên quan đến việc cô luôn thui thủi một mình trong Viện nghiên cứu này.
Cô là một người ngoại tỉnh, ngoại trừ việc lấy anh thì tất cả mọi chuyện cô trải qua đều ở Tây Ninh cả, mà ở Thành phố B này ngoài Dương Dương ra thì người duy nhất cô có thể tâm sự cũng chỉ có anh mà thôi, nên khó tránh khỏi cô đơn. Anh thích mỗi ngày về đến nhà là có thể nhìn thấy cô, nhưng anh không muốn hoàn toàn giam cô ở trong nhà. Anh hi vọng cô có thể sống tự do tự tại hơn dưới sự che chở của anh. Giống như dáng vẻ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vậy.
Được hỗ trợ từ nhiều mặt, Phó Dục Ninh thuận lợi thi xong. Sau đó Cố Trường An xin được nghỉ phép, hai người cùng nhau trở về Tây Ninh, ở đó qua mùa xuân.
Ngày hôm sau trở về Thành phố B, cuộc thi đã có kết quả. Phó Dục Ninh nhớ đến kinh nghiệm thất bại lần trước, nhất thời trong lòng sợ hãi, tay cầm ống nghe đầm đìa mồ hôi. Cố Trường An dở khóc dở cười, tự mình gọi điện thoại đến ban tuyển sinh đại học Z hỏi thành tích giúp cô. Sau khi biết được tin tức trúng tuyển, phút chốc Phó Dục Ninh không dám tin, tiếp theo mắt đỏ hoe vùi vào lòng Cố Trường An không dám ngẩng đầu lên. Anh cười cô quả thật mau nước mắt.
Tháng Chín, Phó Dục Ninh nhập học, trở thành tân sinh viên thạc sĩ học viện quản lý đại học Z của Viện nghiên cứu. Đúng lúc đó Cố Trường An cũng chính thức được điều đến làm giáo sư của một khoa của Đại học Khoa học kỹ thuật quốc phòng. Hai người dọn khỏi Viện nghiên cứu, đến khu ký túc xá của nhân viên trường đại học, cách đại học Z chỉ ba trạm xe, mỗi ngày đi tới đi lui chỉ mất nửa giờ.
Tuy đường xá gần, nhưng thời gian hai người gặp nhau lại ít hơn trước rất nhiều. Giáo sư hướng dẫn cho Phó Dục Ninh nổi tiếng tài giỏi trong học viện quản lý, tính cách hòa nhã nhưng yêu cầu với học sinh lại vô cùng nghiêm khắc. Tháng thứ hai tựu trường đã mang theo học sinh đi đều tra nghiên cứu, trong đó bao gồm sinh viên mới Phó Dục Ninh, ý của giáo sư hướng dẫn là bảo cô đi theo họ học tập.
Có thể chạy nhảy ở bên ngoài trái lại khiến Phó Dục Ninh cảm thấy thú vị, chỉ là xa Cố Trường An quá lâu nên khó tránh khỏi nhớ đến anh. Tuy nơi cô ở có điện thoại, nhưng trước mặt thầy hướng dẫn và đàn anh đàn chị cô cũng ngại gọi cho anh. Cứ thế chịu đựng hơn nửa tháng, khoảnh khắc bước xuống tàu trở về thành phố B, lúc Phó Dục Ninh nghe thấy Cố Trường An gọi tên cô ở quảng trường ngoài nhà ga, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Phó Dục Ninh quay người, đôi mắt đen láy tròn xoe: "Anh đến đón em à? Nhưng em đâu có…" Cô không có nói với anh mình đi chuyến tàu nào mà?
Cố Trường An đưa tay véo mũi cô: "Anh tra thời gian biểu của tàu."
Trong lòng Phó Dục Ninh vô cùng vui mừng, nhưng nghe ra ý giễu cô ngốc trong giọng điệu của anh thì khẽ dẫu môi: "Vậy thời gian biểu có chính xác không?"
"Muộn một giờ, anh đợi đến sốt cả ruột đây này." Cố Trường An nói, giọng khàn khàn cuốn hút.
Có thấy được anh sốt ruột gì đâu chứ? Nhưng lời ngon tiếng ngọt ai mà không thích nghe, nếu không phải giáo sư và đàn anh đàn chị ở phía sau, cô thật sự muốn ôm chầm lấy anh.
Phó Dục Ninh giới thiệu anh với mọi người, thấy anh kính cẩn chào hỏi mọi người, trong lòng cô ngọt ngào như ngâm vào hủ mật. Lấy một người đàn ông xuất sắc hoàn mỹ như thế làm chồng, cô khiến mọi người hâm mộ biết bao.
Điều khiến Phó Dục Ninh bất ngờ là thầy hướng dẫn lại là người quen cũ của Cố Trường Chí, anh cả Cố Trường An. Hai người không chỉ trò chuyện vài câu, thầy hướng dẫn còn trêu ghẹo cô: "Tiểu Phó, em đi theo chúng tôi, hay là…"
Phó Dục Ninh đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
Cố Trường An ôm chặt eo cô: "Giáo sư Trịnh, em thay mặt Ninh Ninh xin thầy nghỉ phép bốn ngày."
Giáo sư Trịnh cau mày: "Hả?"
"Nói ra hai cô cậu đã nửa tháng không gặp mặt, nếu tôi không đồng ý thì có phải không hợp tình rồi đúng không?" – Giáo sư Trịnh cười – "Phê chuẩn đấy."
"Cảm ơn giáo sư Trịnh."
Nghe chồng mình và thầy hướng dẫn trò chuyện ở bên cạnh, Phó Dục Ninh chỉ cảm thấy sau này về trường sẽ không còn mặt mũi nào nhìn mặt mọi người nữa rồi. Tiễn thầy và mọi người đi, cô hơi dẫu môi lừ mắt nhìn anh: "Anh gấp gì chứ, không thể đợi chút nữa nói riêng với thầy sao?"
Bởi vì đang đi học, Phó Dục Ninh vẫn ăn mặc như sinh viên, hai bím tóc đen nhánh buông trước ngực, áo sơ mi ca
-rô, váy lưng cao, càng tôn lên gương mặt trẻ trung của cô. Sắc mặt cũng tốt, gò má ửng hồng khiến người nhìn trong lòng không khỏi xốn xang.
Cố Trường An hắng giọng, vẫn không dằn được khàn khàn căng thẳng: "Không kịp đợi thêm nữa."
Anh mang theo xe đến nhà ga, chuẩn bị đón cô xong lập tức xuất phát. Phó Dục Ninh nghe mà trợn tròn mắt, may là hành lý của cô đều thu dọng xong, nếu không quả thật không theo kịp tốc độ này của anh. Sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy Cố Trường An thật sự có chút gian xảo. Nhất định đã lên kế hoạch xong, biết cô vừa trở về anh liền đi mất chắc chắn sẽ chọc giận cô, nên dứt khoát đưa cô theo cùng. Về phần có nhớ cô hay không? Phó Dục Ninh lén lút cười, đáp án này hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Nơi Cố Trường An họp cách thành phố B không xa, cũng là một thành phố cổ. Hai người đến nơi đã là buổi tối, anh ký tên vào danh sách đã đến, nhưng anh không vào ở nơi ban tổ chức hội nghị sắp xếp mà bảo tài xế lái xe đến thẳng một khu nhà. Nhìn qua cửa sổ, Phó Dục Ninh phát hiện ở cổng có vệ binh canh gác.
Cô khẽ hỏi anh: "Đây là đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!