Tôi hơi bất ngờ. Nhưng trong lòng lại… bình tĩnh đến lạ.
Phó Trọng Châu trước mặt tôi lúc này, vẫn là dáng vẻ tôi từng yêu sâu đậm.
Lời anh vừa nói từng là ước mơ tha thiết của tôi trong quá khứ.
Thế nhưng khoảnh khắc này… tôi lại chẳng thấy rung động.
"Phó Trọng Châu, chúng ta không hợp."
"Và hiện tại, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
"Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Không phải để trả đũa vì ngày xưa anh đã phũ với tôi. Chỉ là tôi đang nói ra sự thật trong lòng mình. Tôi đã hiểu từ lâu, người ở hai thế giới khác nhau, thì mãi mãi không thể là một đôi."Không có chuyện hợp hay không hợp, chỉ cần có thích hay không thôi."
"Nhân Nhân, anh có thể đợi, đến khi em sẵn sàng nghĩ về chuyện đó, chúng ta sẽ nói tiếp."
"Nhân Nhân, chuyện trước kia… anh xin lỗi."
"Ngày đó là anh sai, anh sẽ dùng hành động để chờ đến khi em tha thứ."
Phó Trọng Châu vốn không phải người hay biểu lộ cảm xúc. Cách mà anh thể hiện sự gần gũi nhất, có chăng cũng chỉ là lúc ân ái, dịu dàng gọi tôi một tiếng "bé con
". Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên… anh nói ra hai chữ"thích em".
"Em yêu, về nhà với anh đi. Những chuyện còn lại, chúng ta từ từ cùng nhau giải quyết.
"Anh nắm lấy tay tôi. Khoảnh khắc đó, tôi thực sự muốn vứt bỏ hết mọi lý trí, quên hết những tổn thương để quay lại với anh. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn rút tay về. Tôi nghĩ… có lẽ cả đời này, tôi cũng không thể quên câu nói năm ấy:"Tôi đương nhiên sẽ không cưới Hứa Nhân, chúng tôi không hợp."
Có thể tôi hơi cố chấp, hơi nhỏ nhen.
Nhưng lần này, tôi cố chấp sống theo trái tim mình.
Tôi thấy ánh mắt anh khẽ chùng xuống là thất vọng thật sự.
Phụ nữ, một khi yêu ai thật lòng, sẽ luôn dễ mềm lòng.
Nhưng tôi bây giờ, ngoài là phụ nữ còn là một người mẹ.
Trở thành mẹ rồi, như khoác lên một bộ áo giáp vô hình.
Tôi thậm chí từng nghĩ: Nếu anh dám giành con với tôi, tôi sẽ liều mạng.
Nhưng anh không làm thế.
Sáng hôm sau, anh bay về Bắc Kinh.
Tôi không tiễn anh.
Lúc anh đi, chỉ nhẹ nhàng vuốt má tôi, như xưa cũ, hôn tôi một cái rồi rời đi.
Bốn tháng sau, tôi sinh con gái tại thị trấn nhỏ này.
Đúng như lời nói bâng quơ ngày trước, con bé là một tiểu công chúa đáng yêu.
Phó Trọng Châu và bố mẹ anh lập tức bay đến bệnh viện.
Sau khi con đầy tháng, anh lại một lần nữa đề nghị tôi cùng về Bắc Kinh.
Tôi do dự. Nhưng cuối cùng, vẫn từ chối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!