Chương 8: (Vô Đề)

Anh cúi người, định hôn tôi:

"Nếu anh nói, lúc đó anh vì quá ghen nên mới làm vậy, em tin không?"

"Nhưng… anh chưa từng tôn trọng em, đúng không?

"Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người được người khác tôn thờ, chiều chuộng. Làm sao có thể hiểu được sự kiêu hãnh yếu ớt và lòng tự trọng mỏng manh của một người phụ nữ? Tôi… không thể dễ dàng tha thứ."Nhân Nhân, vậy anh phải làm gì thì em mới không giận anh nữa?"

Tôi im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói:

"Đợi em nghĩ xong rồi nói cho anh."

"Được, vậy… khi nào xong việc, anh đưa em đi nghỉ dưỡng một chuyến nhé?"

Tôi khẽ gật đầu: "Ừm. Được."

Nhưng anh… không đợi được đến ngày đó.

Nói đúng hơn đó chính là câu trả lời của tôi dành cho anh.

Mẹ của Phó Trọng Châu – bà Phó – đã đến căn hộ này hai lần.

Thái độ của bà đối với tôi… lịch sự nhưng xa cách.

Một lần, khi tôi đang ở trong bếp chuẩn bị trái cây, tôi nghe thấy bà Phó nhắc đến chuyện kết hôn với anh.

Bà kể ra mấy cái tên đều là con gái nhà danh gia vọng tộc, môn đăng hộ đối.

Phó Trọng Châu đã cắt lời bà.

Nhưng ngay khi anh định nói gì thêm, tôi lại đeo tai nghe lên. Tôi chọn làm kẻ đào ngũ.

Anh đã đáp lại mẹ ra sao, tôi không hề biết.

Tôi chỉ âm thầm, tỉnh táo và rõ ràng tự nhắc bản thân:

Vài tháng buông thả vừa rồi, như vậy là đủ rồi. Hứa Nhân, đến lúc phải rời đi.

Hai năm trước khi tôi rời khỏi nơi này, tôi mang theo tất cả những gì thuộc về mình.

Không để lại gì.

Lần này cũng vậy tôi mang theo toàn bộ đồ đạc.

Chỉ khác là, tôi để lại một bức thư cho Phó Trọng Châu.

"Phó Trọng Châu, khi tôi hai mươi mấy tuổi, tôi thực sự rất yêu anh tôi rất rất yêu anh. Đến giờ có lẽ vẫn còn yêu anh. Nhưng tôi… không còn muốn có được anh nữa. Tôi cũng không còn mơ mộng chuyện được gả cho anh nữa."

"Anh sắp ba mươi rồi, cũng đến lúc nên cưới vợ, lập gia đình. Lời chúc anh từng nói với tôi, giờ tôi xin trả lại: Chúc anh tân hôn vui vẻ, được như nguyện, sống thật hạnh phúc."

"Nếu anh từng có một chút tình cảm thật lòng với tôi, dù chỉ là một chút thôi… vậy thì xin anh… đừng đến tìm tôi nữa."

Có lẽ, anh thực sự đã từng thích tôi.

Có lẽ đã từng có vài phần chân tình.

Sau khi tôi rời đi, những ngày tháng sau đó của tôi rất yên ả.

Anh không tìm tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!