Chương 6: (Vô Đề)

Lời của Chu Nham cứ vang vọng mãi bên tai tôi.

Tôi biết Giang Minh không yêu tôi. Tôi cũng biết anh yêu Chu Nham, yêu một người đàn ông.

Tôi chấp nhận tất cả, chấp nhận một cuộc đời cô độc.

Ngay cả việc thụ tinh ống nghiệm tôi cũng sẵn sàng.

Nhưng yêu cầu vô liêm sỉ và điên rồ như vậy… dù là ai, cũng không thể chấp nhận được.

Thế mà Giang Minh lại đồng ý không chút do dự.

Anh thậm chí còn nói với Chu Nham:

"Thôi đừng làm ống nghiệm nữa, người ngoài biết lại tưởng tôi có vấn đề. Dù sao nhà họ Giang cũng là danh gia vọng tộc. Hay thế này đi Chu Nham, anh với Hứa Nhân…"

Tôi ôm mặt, nước mắt tuôn ra như suối, mà miệng thì lại bật cười như phát điên.

Khi gọi cho mẹ, trời đã gần sáng.

Mẹ lo lắng hỏi tôi chuyện gì xảy ra.

Tôi nghẹn ngào nói:

"Mẹ ơi, con không muốn kết hôn nữa… không muốn lấy chồng. Con muốn nghỉ việc, về quê sống với mẹ, có được không?

"Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng đến nghẹt thở. Chỉ còn tiếng tôi khóc thút thít, rất nhỏ. Chốc lát sau, một tiếng hét xé lòng vang lên bên tai tôi, là tiếng mẹ tôi gào lên trong điện thoại, vừa khóc vừa hét:"Hứa Nhân!

Con muốn ép c.h.ế. t mẹ đúng không? Nếu con dám không kết hôn, mẹ nhảy từ trên lầu xuống bây giờ!"

"Bấy nhiêu năm hai mẹ con mình sống thế nào, người ngoài không biết chẳng lẽ con không biết sao?"

"Giờ cuối cùng con cũng được gả đi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận. Mẹ nhịn nửa đời người, nay mới được nở mày nở mặt…"

"Mà con lại nói không cưới?!"

"Hứa Nhân, mẹ cảnh cáo con dù con có chết, mẹ cũng sẽ vác xác con đến nhà họ Giang cho bằng được!"

"…Mẹ ơi… con là con gái mẹ mà… mẹ có thể thương con một chút không?"

"Nhà họ Giang đối xử với con có chỗ nào không tốt? Giang Minh là người đàn ông tốt thế kia, con còn muốn gì nữa?"

"…Mẹ…"

"Đừng tưởng mẹ không biết, Hứa Nhân hồi đại học con từng qua lại với mấy thằng đàn ông vớ vẩn kia! Con sớm không còn trong sạch gì nữa! Giang Minh vẫn chịu cưới con, thì con nên biết điều đi!"

"Đây là lần cuối mẹ nói với con, nếu con dám gây chuyện, làm mẹ mất mặt… thì mẹ sẽ c.h.ế. t chung với con luôn!"

"Tút… tút… tút…

"Cuộc gọi bị cúp ngang. Tôi nắm chặt điện thoại, sững sờ nhìn ra bầu trời đêm đen đặc ngoài cửa sổ. Thực ra, số phận của tôi đã sớm bị định đoạt từ năm tôi tám tuổi. Cuộc đời tôi không có ánh sáng. Chỉ là một con đường chết, một con đường đầy bóng tối và gai nhọn. Đã từng, tôi cũng mơ mộng rằng, người mình yêu có thể kéo tôi ra khỏi hố sâu ấy. Nhưng chỉ một câu nói:"Tôi tất nhiên sẽ không cưới Hứa Nhân. Chúng tôi không hợp."

- đã cắt đứt toàn bộ hi vọng.

Ngay cả khi rời đi, tôi cũng thê thảm đến cùng cực, không phương hướng, không đường lui.

Lúc đó tôi nào dám nghĩ nếu mẹ biết tôi yêu Phó Trọng Châu, nếu mẹ biết Phó Trọng Châu chưa từng nghĩ đến chuyện cưới tôi, bà sẽ ra sao…

Thực ra, Phó Trọng Châu không có lỗi gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!