Chương 5: (Vô Đề)

Phó Trọng Châu đóng cửa lại cực nhanh, ánh mắt đã tràn đầy giận dữ.

"Anh muốn làm gì thì làm đi, xong rồi làm ơn rời khỏi đây ngay."

Tôi cụp mắt xuống, giọng mệt mỏi:

"Tôi mệt lắm rồi, Phó Trọng Châu. Tôi biết mình không chống lại được anh. Tôi cũng biết, những gì anh muốn làm thì chưa bao giờ làm không được. Cho nên… tôi không phản kháng nữa. Tôi chấp nhận hết."

"Nói cho cùng, giữa chúng ta từng có tất cả rồi. Tôi cũng chẳng còn gì để giả vờ thanh cao nữa."

Nói đến đây, tôi ngẩng đầu nhìn anh, bật cười tự giễu:

"Anh vẫn còn hứng thú với tôi sau ngần ấy năm… thật vất vả cho anh quá."

"Nhân Nhân, rốt cuộc em đang giận anh điều gì?"

"Phó Trọng Châu, tôi không muốn phí lời."

Tôi liếc anh một cái, rồi quay người đi đến mép giường, nằm xuống.

"Làm ơn, nhanh lên.

"Có lẽ… chính dáng vẻ như phát điên của tôi đêm nay, lại khiến anh cảm thấy chán ghét. Anh nhặt chiếc váy tôi lên, đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng đắp lên người tôi."Không làm sao?" – Tôi ngồi dậy, kéo váy che lại cơ thể mình – "Vậy tôi có thể nghỉ ngơi rồi chứ?"

"Chỉ mới đính hôn thôi. Nếu giờ em rút lui…"

"Tôi sẽ lấy Giang Minh."

Tôi siết chặt cổ áo, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình thản:

"Mọi chuyện chính là đơn giản như vậy đấy. Anh giờ đã hiểu tôi muốn gì rồi chứ?"

"Hứa Nhân, em đang quá cố chấp."

"Không ai hiểu rõ tôi muốn gì hơn chính tôi."

Nỗi đau chôn sâu trong lòng bao năm… cuối cùng vẫn là do chính tay tôi xé toạc ra.

"Dù sao… anh sẽ không cưới tôi. Nên lựa chọn thế nào, tôi rất rõ."

Phó Trọng Châu khẽ nhíu mày:

"Anh đúng là chưa từng nghĩ đến chuyện hôn nhân… Hứa Nhân."

Nghe vậy, tôi bật cười, nhìn anh:

"Đúng rồi. Còn tôi thì bắt buộc phải lấy chồng. Cho nên chúng ta không hợp."

"Giang Minh không phải người tốt."

"Tôi không quan tâm."

"Hứa Nhân, em nhất định phải lao đầu vào con đường tuyệt vọng đó sao?"

"Tôi đã đi rồi. Con đường là do chính tôi chọn. Dù có phải quỳ mà đi tôi cũng sẽ đi đến cùng.

"Phó Trọng Châu nhìn tôi, ánh mắt sâu như đáy vực, im lặng thật lâu. Cuối cùng, anh rút ra một bao thuốc, châm một điếu. Điếu thuốc cháy được nửa, anh dập tắt. Anh bước đến trước mặt tôi, cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy tôi một cái. Rồi anh hôn tôi một nụ hôn thật khẽ và nói bên tai tôi:"Nếu em đã quyết tâm như vậy… thì anh chúc em đính hôn vui vẻ, bé cưng."

"Hy vọng em sẽ được toại nguyện, sống thật hạnh phúc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!