Nhưng Phó Trọng Châu sau một lần tình cờ bắt gặp, đã nổi giận lôi đình.
Anh ấy cố chấp, độc đoán và mang một sự chiếm hữu kinh khủng đến đáng sợ.
Tôi xin lỗi, cầu xin, hứa hẹn đủ điều cũng vô ích.
Anh trói chặt cổ tay tôi vào đầu giường, từng từ từng chữ nói bên tai tôi:
"Hứa Nhân, tôi làm việc luôn có nguyên tắc. Một người nếu phạm sai lầm, mà không nếm qua nỗi đau khắc cốt ghi tâm, thì sẽ không bao giờ biết sợ, cũng sẽ không biết hối hận.
"Ba ngày đó với tôi là địa ngục, đến giờ tôi cũng không dám nhớ lại. Tôi khóc đến khô cả nước mắt, giọng cũng khàn đặc. Cuối cùng, anh mới chịu mềm lòng tha cho tôi. Sau đó lại cúi mình dỗ dành, nhẹ nhàng an ủi tôi. Lúc đó còn trẻ, dù sợ nhưng trong lòng vẫn len lén vui mừng. Tưởng rằng sự bá đạo đến nghẹt thở của anh là bằng chứng cho việc anh quan tâm tôi đến nhường nào. Nhưng sau này tôi mới hiểu… Không phải vì anh để tâm, cũng chẳng phải vì yêu quá nhiều. Chỉ là, đối với kiểu đàn ông như Phó Trọng Châu bất kể là người hay vật, chỉ cần đã là"của anh
"thì dù chẳng mấy quan tâm, cũng tuyệt đối không cho phép người khác dòm ngó. Nhưng giờ tôi không còn thời gian để nghĩ những điều đó nữa. Tôi chỉ muốn rời khỏi anh càng nhanh càng tốt."Phó Trọng Châu, xin lỗi… tôi, tôi nói dối… Không có, không có người đàn ông nào khác…"
"Không có sao?"
Anh cười khẽ một tiếng, nhưng động tác trong tay thì chưa từng dừng lại.
"Không có thật mà. Anh không tin, anh có thể cho người điều tra. Sau khi chia tay anh, tôi chưa từng yêu ai cả. Giang Minh là người đầu tiên…"
Tôi biết rõ tính cách của anh, nên cắn răng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, không chớp mắt lấy một lần.
Sự thẳng thắn này lại khiến anh cong môi cười, ánh mắt dường như càng dịu dàng hơn.
"Nhân Nhân, anh không tin lời em."
"Anh chỉ tin vào cảm giác của mình, của Phó Trọng Châu này.
"Vừa dứt lời, anh đã ấn tôi ngả xuống hàng ghế. Chiếc váy ngắn bị kéo lên, che lấp cả một nửa khuôn mặt tôi."Bé cưng, để anh tự kiểm tra xem… em có nói dối không."
Giọng anh lạnh như dao, cứa thẳng vào tim gan tôi từng nhát từng nhát.
Tôi cứ thế nằm đó, nhục nhã đến mức nước mắt trào ra không ngừng.
Thật ra, mọi chuyện diễn ra rất nhanh.
Nhưng với tôi mà nói đó là nỗi đau khôn cùng. Từ thể xác… cho đến linh hồn.
Như thể cả con người tôi bị vứt xuống đất rồi bị ai đó giẫm nát không thương tiếc.
Anh lấy tư cách gì… để giày xéo tôi như vậy?
Phó Trọng Châu từ tốn rút khăn giấy, lau sạch các ngón tay một cách thản nhiên.
Sau đó, anh chỉnh lại quần áo cho tôi đâu ra đấy, rồi bế tôi ngồi lên đùi anh.
Cả người tôi lạnh toát, run rẩy không ngừng, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Giọng anh lúc này lại dịu đi đôi chút, những cái hôn cũng trở nên nhẹ nhàng như thể sợ dọa tôi thêm.
"Bé cưng à, em quả nhiên rất ngoan.
"Anh có vẻ tâm trạng rất tốt, cúi đầu áp má vào mặt tôi, giọng dịu dàng:"Em muốn gì, anh đều cho em. Được không?"
"Tôi chỉ muốn về nhà.
"Giọng tôi vẫn còn run, mang theo tiếng khóc nức nở chưa dứt. Anh lại chẳng giận, hôn tôi thêm một cái:"Tối nay… em về nhà anh trước đã."
Tôi lắc đầu một cách trống rỗng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!