Tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bạn trai Giang Minh của mình.
Lần đầu tiên ra mắt ba mẹ anh, tôi chọn một chiếc váy liền màu hồng nhạt, tóc dài ngang vai, nụ cười dịu dàng, ngoan ngoãn như một cô gái ai gặp cũng thích.
Đúng như dự đoán, ba mẹ Giang Minh vừa thấy tôi đã rất thích, khen không ngớt lời.
Chỉ là… không ai biết, tay tôi dưới gầm bàn đã lạnh toát, run rẩy, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Chú nhỏ của Giang Minh là Phó Trọng Châu đang ngồi ngay đối diện tôi.
Từ lúc vừa ngồi xuống, ánh mắt anh ta đã lạnh lùng, xa cách, dường như hoàn toàn không để tâm.
"Nhân Nhân nhìn là biết kiểu con gái ngoan ngoãn rồi."
"Phải đấy, Nhân Nhân vừa dịu dàng, đoan trang, ai mà chẳng thích."
"Lần này Giang Minh đúng là có mắt chọn người."
"Tôi thì ghét mấy cô ăn mặc loè loẹt, suốt ngày ong bướm bên ngoài lắm."
"Trọng Châu, chú xem bạn gái nhỏ của Giang Minh thế nào? Rất được phải không?"
Lúc này Phó Trọng Châu mới lần đầu nhìn về phía tôi, khóe môi hơi nhếch nhẹ:
"Gọi là Nhân Nhân à? Tên cũng hay đấy."
Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, vội vàng ngước mắt nhìn anh ta, rồi lại hoảng loạn cúi đầu.
"Đúng không chú? Tên Nhân Nhân đã hay rồi, người còn ngoan hơn, đáng yêu lắm."
"Ngoan?"
Phó Trọng Châu khẽ nhướng mày, khóe môi lộ ra ý cười như có như không, nhàn nhạt lặp lại.
"Thật mà chú, Nhân Nhân ngoan cực luôn, đây là lần đầu tiên em ấy biết yêu đấy, ba mẹ dạy dỗ nghiêm lắm.
"Giang Minh vừa nói vừa vòng tay ôm lấy vai tôi, vẻ mặt tràn đầy tự hào. Phó Trọng Châu như cười mà chẳng phải cười, ánh mắt vẫn lạnh tanh, anh ta cúi đầu xoay xoay đồng hồ thép nơi cổ tay, giọng trầm xuống rõ rệt."Lần đầu biết yêu?
Ba mẹ quản nghiêm?"
"Chú…
"Tôi sốt ruột đến mức không kịp nghĩ nhiều. Dưới bàn, lợi dụng khăn trải bàn che khuất, tôi đá nhẹ giày ra, mũi chân khẽ chạm vào ống quần của Phó Trọng Châu. Tôi gom hết dũng khí nhìn anh ta, ánh mắt mang theo sự van nài tội nghiệp. Nụ cười cuối cùng trên mặt Phó Trọng Châu cũng biến mất. Ánh mắt anh ta càng thêm xa cách và lạnh lẽo, môi mím chặt thành một đường thẳng. Tim tôi đập thình thịch như muốn nổ tung, mắt nhìn anh ta, suýt nữa đã rơm rớm nước mắt. Cuối cùng anh ta cũng khẽ gật đầu:"Nhìn cũng được đấy, hai đứa cứ ở bên nhau cho tốt."
Giang Minh cười tươi:
"Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Nhân Nhân.
"Giữa bữa tiệc, Phó Trọng Châu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Không lâu sau, điện thoại tôi rung lên là một tin nhắn ngắn gọn:"Ra đây.
"Tôi vội tắt màn hình, giả vờ không thấy. Giang Minh đang uống với mấy người anh em họ, ba mẹ anh thì mải nói chuyện với họ hàng. Tôi đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh rồi rời khỏi phòng tiệc. Vừa bước ra ngoài, Phó Trọng Châu đã siết chặt cổ tay tôi, mặt không cảm xúc, kéo tôi ép sát vào tường."Em đóng vai ngoan hiền chỉ để lừa được Giang Minh như thế à?"
"Em không có…"
"Nhân Nhân, trước đây lúc đứng trước mặt tôi, em đâu có ngoan như vậy.
"Giọng anh ta lạnh buốt, khí thế mạnh mẽ đến mức tôi không dám nhìn thẳng. Thế mà trong lòng lại thấy tủi thân. Mắt tôi bắt đầu cay xè, cố ngẩng lên liếc anh ta một cái, lại vội cúi đầu, lí nhí:"Trước đây lúc gọi tên em… anh cũng đâu lạnh lùng như hôm nay…
"Tôi và Phó Trọng Châu đã chia tay gần hai năm rồi. Thật ra, tôi gần như đã quên mất dáng vẻ anh ấy từng ôm lấy tôi, hôn tôi, vỗ về tôi bằng giọng nói dịu dàng mỗi lần ở bên nhau. Lúc quen anh, tôi chỉ mới năm hai đại học, hai mươi tuổi là tuổi ngây thơ, rực rỡ, yêu cuồng nhiệt. Lần đầu tiên, anh ôm tôi trong lòng, thì thầm bên tai:"Bé cưng đừng sợ, sẽ không đau đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!