Chương 5: (Vô Đề)

Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng gọi cho Hoàng Dũng. Anh muốn biết chắc chắn kết quả phỏng vấn của Uyên Phương. Một lát sau thì Hoàng Dũng bước vào văn phòng, theo sau là Quốc Anh đang cầm ly cà phê mới pha trên tay.

Hoàng Dũng đứng trước bàn làm việc của Tuấn Kiệt. "Dạ thưa chủ tịch, hồ sơ của cô Uyên Phương đã bị bên tuyển dụng đánh rớt."

"Cà phê của chủ tịch ạ.

"Quốc Anh đặt ly xuống rồi đứng bên cạnh Hoàng Dũng. Không nằm ngoài những gì mình phỏng đoán, Tuấn Kiệt thở dài."Cậu điện cho bên đó xem thử còn thiếu vị trí nào không?"

Hoàng Dũng khẽ cười. "Hiện tại phòng tín dụng đó đã dư người." Anh nhìn Tuấn Kiệt. "Nhưng nếu chủ tịch muốn, em sẽ bảo người ta kê thêm bàn."

"Như vậy thì liệu có được không?

"Tuấn Kiệt nhíu mày. Hoàng Dũng khẳng khái nói."Chỉ cần chủ tịch gật đầu, em sẽ cho người sang nới rộng phòng tín dụng ra. Cần thiết thì em sẽ lấy luôn tầng đó làm phòng tín dụng."

Tuấn Kiệt hoảng hồn. "Thôi." Anh e thẹn. "Chỉ cần kê thêm một cái bàn là được rồi."

Hoàng Dũng khẽ cười. "Dạ em hiểu rồi." Anh ngập ngừng. "Còn cậu Quốc Bình đó thì sao ạ. Chủ tịch cần đánh dấu x, hay gạch đỏ tên cậu ta không?"

Tuấn Kiệt lắc đầu. "Không, không." Ánh mắt của Tuấn Kiệt như muốn bảo để anh chàng đó yên.

"Dạ em xin phép chủ tịch.

"Hoàng Dũng lễ phép lui ra. Đợi anh chàng trợ lý đi ra ngoài thì Quốc Anh mới khẽ nói."Em thấy phòng trợ lý mình đang thiếu người đó chủ tịch."

"Mười hai người rồi còn thiếu gì nữa.

"Tuấn Kiệt thản nhiên đáp. Quốc Anh khẽ cười."Thiếu nữ thư ký ạ."

Tuấn Kiệt như hiểu ra cận vệ mình muốn nói gì. Anh đỏ mặt. "Thư ký gì chứ. Tôi có hai mươi bốn người thư ký các cậu rồi."

Quốc Anh nói thật. "Nhưng hai mươi bốn người chúng em không thể làm cho chủ tịch vui. Không thể quan tâm và chăm sóc cho chủ tịch từ bữa ăn đến giấc ngủ." Quốc Anh e thẹn. "Hay những chuyện khác.

"Cậu đưa tay lên miệng ho nhẹ. Tuấn Kiệt giả vờ chống chế."Cậu thôi đi. Bộ pha cà phê cho tôi mỗi sáng vất vả lắm hả?"

Quốc Anh biết Tuấn Kiệt đang né tránh câu chuyện. "Cà phê em pha không ngon bằng cô bé." Quốc Anh ngập ngừng suy nghĩ. "Tên gì nhỉ?"

Anh sực nhớ. "À cô Uyên Phương."

Trong lúc đó thì ở bên ngoài, Hoàng Dũng đang căng thẳng nói chuyện điện thoại. "Kê thêm một cái bàn bộ khó lắm hả?

"Đầu dây bên kia đáp lại."Không phải là chuyện đó. Ý của tôi là phòng này đang dư người.Hoàng Dũngthị uy" quyền lực ngay lập tức. "Thế bây giờ ngài muốn tôi chuyển cái ghế của ngài ra khỏi phòng để cho bớt một người, sau đó đưa cô ấy vào phòng không?"

"Ấy, cậu không cần phải như vậy. Chuyện này để tôi cố gắng là được ấy mà. Khó quá thì tôi chuyển người khác đi cũng được."

Hoàng Dũng dịu giọng lại.

"Chuyện này chỉ có tôi và ngài biết. Những người còn lại ở trong phòng không ai được nghe đến chuyện này. Cứ cư xử bình thường với cô ấy là được."

"Tôi hiểu ý cậu rồi."

Ngọc Dương nghe Hoàng Dũng nói chuyện điện thoại. Cậu không biết ngọn nguồn ra sao nhưng liền chạy vào phòng Tuấn Kiệt. "Dạ thưa chủ tịch."

Tuấn Kiệt đang nói chuyện với Quốc Anh thì ngước mắt sang. "Chuyện gì vậy Dương?"

"Em nghe nói phòng tín dụng bên công ty V đang lấn cấn chỗ ngồi." Ngọc Dương hớn hở. "Chủ tịch có muốn em sang đó sửa chữa với thiết kế lại không ạ?"

Tuấn Kiệt ngầm đoán ra việc Ngọc Dương biết được chuyện. "Sao cậu biết bên đó đang chật chội?"

"Em nghe Hoàng Dũng nói chuyện điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!