Chương 34: (Vô Đề)

Tang lễ của bà Kim Xuân được diễn ra trong im lặng. Chỉ có những người thân thuộc, bạn bè thân thương, các cận vệ và trợ lý tham gia đưa tiễn.

Mộ bà được xây bên cạnh chồng mình là ông Tuấn Anh, nơi gần đó là cặp song mộ của Tuấn Phong và Thanh Vân. 

Cơn mưa nặng hạt khiến cho không khí càng tăng thêm phần nặng nề và sầu bi. Tuấn Kiệt nhìn mọi người hạ quan tài của mẹ mình xuống huyệt, mà lòng không ngừng đau xót. Những ký ức lúc xưa bắt đầu hiện về trong anh.

"Anh chàng ngốc chở em đi làm nào."

Thanh Vân đá vào chân Tuấn Phong.

"Tình cảm ghê ha.

"Tuấn Kiệt đi ra mỉa mai. Tuấn Phong liền đanh lại."Kệ chúng tôi." Anh đá nhẹ vào mông em mình.

"Mẹ ơi, anh Phong đánh con.

"Tuấn Kiệt nói lớn. Bà Kim Xuân đi ra trừng mắt."Đánh chết cái mồm anh đi."

Ông Tuấn Anh chem vào. "Vợ tôi có phải là mẹ anh đâu.

"Tuấn Phong được nước làm tới nên liền thè lưỡi ra trêu chọc. Một ký ức khác lại hiện lên. Tuấn Kiệt nhìn ba mẹ mình."Quà sinh nhật của con đâu?"

"Có cái cây này lấy không?

"Bà Kim Xuân thản nhiên đáp. Tuấn Kiệt nhăn nhó."Mấy năm nay ba mẹ chả tặng quà sinh nhật gì cho con hết vậy."

Ông Tuấn Anh chem lời vào. "Anh thấy chúng tôi có tặng quà cho anh trai của anh không?"

Tuấn Kiệt nói móc ba mẹ mình. "Chả biết con có phải là con trai của hai người không nữa."

"Tất nhiên là không rồi." Bà Kim Xuân đáp. "Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần." Mặt bà lạnh như tiền. "Là hai vợ chồng tôi nhặt anh ở ngoài đường đem về nuôi."

Tuấn Kiệt chả biết kêu cứu ai, anh đành đổ sang người khác để gỡ gạc. "Nhà hàng gì mà nãy giờ chả thấy đem bánh kem lên. Thật là bực bội.

"Lại một ký ức khác. Kim đồng hồ đã điểm, ông bà Tuấn Anh và Kim Xuân bắt đầu đi xuống. Từng bao lì xì được phát ra kèm theo những lời chúc cho mỗi người. Ông Tuấn Anh mỉm cười."Ba chúc hai con trai của ba, vạn sự như ý, an khang thịnh vượng." Ông quay sang Thanh Vân. "Ba chúc con gái của ba cũng vạn sự như ý và ngày càng xinh đẹp hơn."

"Dạ con cảm ơn ba.

"Thanh Vân cười tít mắt. Tuấn Kiệt chem vào."Sao ba lại chúc chị Vân khác anh em mình nhỉ?"

Bà Kim Xuân nhìn Tuấn Kiệt. "Mẹ chúc con ngày càng ít xỉa xói người ta hơn." Bà quay sang Tuấn Phong. "Mẹ chúc con vạn sự đều như ý." Bà ôm Thanh Vân vào lòng. "Mẹ chúc con gái của mẹ ngày càng xinh đẹp và hạnh phúc."

"Cảm thấy bị phân biệt đối xử."

Tuấn Kiệt lại lên tiếng.

Cứ thế, từng ký ức, từng ký ức hiện lên trong đầu của Tuấn Kiệt. Uyên Phương thấy anh sựng người mà lòng cô lại đau xót. Suốt những ngày qua, cô thấy Tuấn Kiệt như người mất hồn, thật sự là cô chẳng biết làm gì ngoài việc an ủi anh.

Hạ huyệt xong, mọi người lên xe đi về.

Từ khi đám ma diễn ra, Uyên Phương hầu như ở nhà Tuấn Kiệt, ngoại trừ những lúc về nhà để ngủ. Thấy Tuấn Kiệt bảo mệt muốn đi ngủ, nên cô đành ngồi dưới phòng khách trò chuyện với Thùy Chi, Thanh Hương, Hoài Thư và mọi người. 

Một lúc sau thấy trời cũng đã chập tối nên Uyên Phương thiết nghĩ mình cũng nên cần phải làm một giấc. Thế là cô lật đật đi lên phòng của Tuấn Kiệt để chào anh một tiếng.

Đứng trước cửa phòng gõ cửa nhiều lần nhưng không thấy động tĩnh gì, Uyên Phương bắt đầu bồn chồn, lo lắng và linh tính có việc không hay.

Lập tức mở toan cửa đi vào, cô thấy Tuấn Kiệt đang nằm dài trên giường và người vẫn mang bộ đồ tang. 

Bước nhanh tới giường, Uyên Phương ngồi xuống lay nhẹ cánh tay của Tuấn Kiệt. Thấy anh không động đậy, cô liền gọi tên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!