Chương 33: (Vô Đề)

Sau khi tâm sự với Thành Mỹ cả đêm, giờ thì Uyên Phương đã hiểu ra được nhiều chuyện. Cô đã biết những câu hỏi, những lời nói của "bà chị già" Thanh Ngân này có ý gì.

Hơn hết là cô được Thành Mỹ tiếp sức cho mình trong cuộc chiến giành đức lang quân, người mà nãy giờ ngồi trên xe với cô chả thèm nói lời nào. 

Vẫn gương mặt lạnh lùng, vẫn thần thái dửng dưng chả quan tâm và vẫn xem cô như là người vô hình, Uyên Phương nghĩ anh đang làm theo những gì cô muốn, không quan tâm. Đúng là cái miệng hại cái thân, Uyên Phương nghĩ chẳng sai.

Một lúc sau, Thành Mỹ đang ngồi làm việc, thấy Uyên Phương cứ buồn buồn như vậy, anh chàng liền thở dài rồi đi vào phòng chủ tịch.

Anh muốn hàn gắn lại cái gia đình đầy rắc rối này.

"Đại ca.

"Thành Mỹ bước vào. Tuấn Kiệt lạnh lùng đáp."Gì?"

"Đại ca với bé Phương giận nhau hả?" Thành Mỹ khẽ cười.

"Không.

"Tuấn Kiệt thản nhiên đáp. Thành Mỹ bĩu môi rồi bước tới bàn tiếp khách."Đêm qua bé Phương điện thoại cho em. Hỏi han rồi tâm sự nhiều chuyện về đại ca lắm."

Tuấn Kiệt bước tới ngồi đối diện với Thành Mỹ. "Chuyện gì?" Anh tò mò muốn biết.

"Thì mấy cái chuyện đời tư của đại ca. Rồi những câu hỏi của bà chằng tinh kia." Ý Thành Mỹ ám chỉ "chằng tinh" là Thanh Ngân.

"Chuyện phòng cấm gì đó phải không?

"Tuấn Kiệt nhíu mày. Giờ thì anh biết phòng cấm là gì rồi. Thành Mỹ nhấp nhẹ ngụm trà mà Tuấn Kiệt mới pha."Dạ đúng rồi. Mà đáng lẽ ra trong việc này thì đại ca phải lên tiếng và có những hành động đứng về bé Phương chứ."

Tuấn Kiệt hiểu ý nên khẽ cười. "Tôi muốn chọc Uyên Phương ghen nên mới giả vờ như vậy thôi."

Thành Mỹ há hốc ngạc nhiên. "Đại ca thật là." Thành Mỹ liếc mắt. "Hết chuyện muốn đùa rồi sao. Tự nhiên lại bày trò ra như vậy, để rồi bé Phương cứ buồn bã như vậy."

Tuấn Kiệt nhún vai. "Em ấy có cần tôi quan tâm đâu. Nói tôi đừng xen vào cuộc sống riêng tư của em ấy còn gì.

"Tuấn Kiệt giả vờ khưi chuyện, vì anh nghe tối qua hai người này tâm sự với nhau. Thành Mỹ lắc đầu."Bé Phương nói với em lúc đó giận quá nên nói bậy thôi. Chứ em ấy biết mình sai rồi. Sao bữa nay đại ca lại nhỏ nhen vậy?"

"Muốn biết cảm giác khi Uyên Phương ghen sẽ như thế nào." Tuấn Kiệt mỉm cười.

"Rồi đại ca định đùa đến bao giờ?

"Thành Mỹ gặng hỏi. Tuấn Kiệt thở dài."Đến đêm qua thì hết rồi."

"Vậy sao sáng nay đại ca vẫn thái độ với bé Phương.

"Thành Mỹ liếc mắt. Tuấn Kiệt bĩu môi."Chuyển qua giai đoạn hờn rồi.

"Hai người đang trò chuyện thì Thanh Ngân lại bước vào. Thành Mỹ thấy vậy nên liền đứng dậy bĩu môi bước đi. Ra ngoài phòng, anh chàng bước đến chỗ Uyên Phương. Thành Mỹ chống tay lên bàn."Đại ca không giận em đâu.

"Uyên Phương ngước mắt lên nhìn."Nhưng mà."

"Em yên tâm, đại ca vẫn yêu em và chỉ có mỗi mình em thôi.

"Thành Mỹ nói ngắn gọn đủ để Uyên Phương hiểu. Lại nói về Tuấn Kiệt, thấy Thanh Ngân bước vào, anh liền nhếch môi cười."Bộ em nhớ anh lắm sao?"

"Anh không cần phải đá xéo em như vậy." Thanh Ngân ngồi xuống chỗ của Thành Mỹ. "Em qua đây chỉ để từ biệt anh thôi."

Tuấn Kiệt giật mình. "Em đi à?"

"Chứ em ở lại đây làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!