Chương 12: (Vô Đề)

27.

Đã qua hai ngày.

Trang Nam ngồi xổm trước nhà Lâm Ôn nhét thiệp vào trong khe cửa, thiệp đã không còn là một ngày hai tấm nữa mà là một ngày n tấm, Trang tiên sinh không được phép vào bên trong, vì vậy anh muốn nói cái gì thì liền viết cái đó, sau đó nhét vào trong khe cửa.

Lâm Ôn sống hướng nội và nhạy cảm, da mặt thậm chí còn mỏng hơn tờ giấy.

Chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái thì cả người liền bể đầu chảy máu.

Vậy nên sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó, Trang Nam chưa hề gặp lại Lâm Ôn.

Sóc con tiên sinh xấu hổ mà trốn về hốc cây, đồng thời dùng hạt thông lớn chặn lại trước cửa, không để cho con chim lớn nào đó có cơ hội bước vào.

Trang Nam hối hận vì bản thân đã lỡ miệng, anh không để ý hình tượng mà buồn rầu ngồi trên tấm thảm trước cửa nhà Lâm Ôn, từ trong túi rút ra mấy tấm thiệp, nhíu mày viết chữ.

— Mèo là của tôi, em cũng là của tôi, dựa vào cái gì lại không cho tôi vào nhà chứ!

— Không cho tôi thấy người thì hãy để tôi thấy mèo đi mà.

— Hãy cho tôi vào trong đi, tôi hứa sẽ chỉ nhìn mèo thôi chứ không nhìn em đâu mà.

Từng cái từng cái được nhét vào nhưng không cái nào được hồi âm.

Trang Nam gãi mũi, xem thời gian lại thấy đã đến giờ ngủ.

Anh vừa chuẩn bị đứng dậy thì cửa phòng A2401 vốn luôn đóng chặt đột nhiên mở ra.

Đúng lúc đèn cảm ứng vụt tắt, ánh đèn phòng len theo cánh cửa rọi xuống, chiếu lên thân ảnh Trang Nam, anh lặng lẽ ngồi trên đất ngửa đầu lên nhìn gương mặt cậu.

Lâm Ôn không nghĩ đến Trang Nam cứ như vậy mà ngồi trên đất, cậu ngẩn người, do dự vươn tay đến trước mặt anh.

Để ý thấy những tấm thiệp đều đã được lấy đi, trên mặt Trang Nam nở nụ cười, anh không đứng dậy mà trái lại dùng sức kéo tay Lâm Ôn một cái.

Làm sao một trạch nam yếu ớt có thể đọ lại với sức của anh, sóc con cứ như vậy bị kéo vào trong lồng ngực của con chim ranh ma.

"Hết giận rồi sao?"

Hai tai Lâm Ôn đều đỏ, mím môi muốn thoát khỏi nhưng lại bị anh siết chặt vào lòng, không thể động đậy.

Trang Nam ôm cậu không buông, nở nụ cười tiếp tục nói, "Không còn ngại chứ?"

Lâm Ôn bị bắt nạt đến mức hai tai đỏ như muốn chảy máu, "Trang tiên sinh!"

Trang Nam mau chóng vuốt ve lưng cậu, thử thăm dò dựa sát vào Lâm Ôn, áp trán mình lên trán cậu, "Lâm Lâm."

Lần đầu tiên được người khác gọi như vậy, Lâm Ôn im lặng một lúc, nhỏ giọng đáp lời.

Nụ cười trên mặt Trang Nam càng thêm sâu, "Lời em nói hôm đó, vẫn còn hiệu lực chứ?"

Lâm Ôn cắn môi, âm thanh run rẩy xấu hổ gần chết, "Anh có thể, có thể đừng nhắc đến ngày hôm đó nữa được không..."

Trang Nam không cười cậu nữa, biểu cảm cực kì nghiêm túc, "Lâm tiên sinh, em nuôi tôi đi."

Lâm Ôn không biết nói gì.

Trang Nam càng ngày càng đến gần cậu hơn, "Nhà tôi chỉ có một con mèo, rất dễ nuôi. Mà mèo thì bây giờ em đã nuôi rồi, có muốn thử nuôi người luôn không? Trước đó em đã nhặt tôi về hai lần, mọi người đều quen biết nhau hết mà."

Hô hấp Lâm Ôn bất ổn, lông mi khẽ run, lúc nói chuyện thì môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!