25.
Lâm Ôn không hiểu được hết ý của Trang tiên sinh.
Nhưng qua mấy ngay, cậu lập tức hiểu rõ.
Cả nhà của anh họ lại kéo tới nữa rồi, nhưng lần này không phải là hung ác đến đòi nợ mà là bộ dáng sợ sệt tái mét, gần như bật khóc mà khom lưng xin lỗi.
Lâm Ôn khó hiểu, đề cao cảnh giác mấy người này, cậu không mở toang cửa mà vẫn còn giữ lại dây xích chống trộm, gương mặt lạnh lùng nhìn về ba con người đã khiến cậu phải chịu qua vô số đau khổ.
"Tiền... tiền chúng ta chắc chắn sẽ trả lại con, con có thể rút lại đơn kiện của luật sư được không?"
Thật ồn ào.
"Chúng ta chỉ là nhất thời ghen tỵ, mọi người đều là người một nhà cả mà..."
Ồn quá đi.
"Tiểu Ôn, Tiểu Ôn chúng ta thật sự biết sai rồi..."
"Rầm."
Lâm Ôn mặt không đổi sắc đóng sầm cửa lại.
26.
Tối hôm đó, thiệp và Trang tiên sinh cùng xuất hiện ở trước nhà Lâm Ôn.
Lâm Ôn thấp thỏm lo âu suốt cả một ngày, vừa nhìn thấy Trang tiên sinh thì câu đầu tiên chính là, "Trang tiên sinh, ngài, ngài đã yêu cầu người ta làm chuyện gì sao?"
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, thấy chỉ có một khả năng chính là Trang tiên sinh đã nhờ vả vị khách quyền cao chức trọng nào đó giúp đỡ.
Nhìn một nhà ba người kia đến xin lỗi, cậu không hề cảm thấy mừng rỡ hay nhẹ nhõm một chút nào, trong đầu chỉ nghĩ đến toàn những hình ảnh giới hạn độ tuổi khiến cả người rét run.
Làm sao lại có thể.
Làm sao lại có thể như vậy?
Trang tiên sinh của cậu, không nên, không nên vì chuyện này mà hi sinh bản thân mình.
Trang Nam không biết Lâm Ôn đang suy nghĩ cái gì, nhìn thấy vẻ mặt của cậu lại còn tưởng mấy người kia xin lỗi không chân thành, anh âm thầm nhíu mày, sau đó đưa mắt về phía Lâm Ôn, nét mặt dịu dàng, "Uhm, là nhờ bạn giúp đỡ, chỉ là không ngờ lại hiệu quả đến vậy."
Lần này coi như thiếu nợ sếp một ân tình vậy.
Những lời này rơi vào tai Lâm Ôn lại biến thành một ý nghĩa khác.
Cậu trợn to mắt khi suy đoán của mình được xác nhận, trái tim quặn đau như bị người khác bóp chặt và không một lời báo trước, nước mắt tự động tuôn rơi.
Trang Nam giật mình, ném mèo đại nhân sang một bên không thèm quan tâm, vội vàng giữ lấy vai cậu, "Sao thế Lâm Ôn? Em cảm thấy không khoẻ ở chỗ nào?"
Lâm Ôn kinh ngạc nhìn anh, nước mắt vẫn chảy không ngừng, dù cho trong hoàn cảnh khó khăn nhất cậu vẫn không khóc thê thảm đến như vậy, giọng nói khàn khàn như muốn vỡ ra, "Trang tiên sinh... sau này, sau này hãy để em nuôi anh, anh hãy từ chức đi."
Trang Nam còn chưa kịp có thời gian mừng rỡ khi nghe được vế đầu thì đã mờ mịt với vế sau, "Hả?"
Từ chức?
Tại sao?
Sóc con tiên sinh đang đau lòng vì anh phải tăng ca mỗi ngày sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!