Chương 41: Băng bó

Hơi thở ấm áp bao phủ lấy cơ thể.

Tuế Văn nghiêng đầu theo bản năng, nhìn Thời Thiên Ẩm, nhìn thấy sườn mặt cúi xuống của đối phương.

Gương mặt quen thuộc, hơi thở quen thuộc, thể xác và tinh thần căng chặt của Tuế Văn cuối cùng cũng được thả lỏng hơn.

Hắn buông thẻ bài, thở ra một hơi thật dài:

"Cuối cùng cậu cũng đến rồi..."

Bên trong là một nửa oán giận và một nửa may mắn.

Còn lại, không có gì cả.

Cũng không có trách cứ cùng phẫn nộ.

Thời Thiên Ẩm càng không một tiếng động.

Cho dù là đôi mắt phi dương tùy ý hay sống mũi cao thẳng, giây phút này đều giống như thu lại thần khí.

Cậu im lặng, rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Chỉ có đôi tay đang ôm Tuế Văn kia càng ngày càng gấp gáp, giống như muốn khảm Tuế Văn vào trong ngực mình.

Tuế Văn bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Bọn họ quá gần gũi nhau rồi.

Ngực hai người dán vào nhau, Thời Thiên Ẩm đặt gương mặt của mình lên vai hắn.

Làn da của hắn cảm nhận được hơi thở của Thời Thiên Ẩm.

Thật dài, mang theo run rẩy nhè nhẹ.

Hắn không nhịn được khẽ giật mình.

Không khí kì dị giữa hai người bị phá vỡ.

Thời Thiên Ẩm bừng tỉnh, những kinh hoảng trong lòng do vết thương của Tuế Văn cũng giảm đi, cậu lập tức buông lỏng tay, một lần nữa đứng thẳng:

"Ta đưa ngươi đi xử lý miệng vết thương."

Tuế Văn thở ra một hơi, hắn giật giật cơ thể, eo tất nhiên là đau nhưng không quá đau. Hắn kiên cường nói:

"Miệng vết thương không quá gấp, cũng không sâu lắm, trước tiên cầm máu thôi là được, chúng ta lên tầng bảy tìm Đường Lan Lan."

Thời Thiên Ẩm im lặng nhìn Tuế Văn.

Tuế Văn đoán được suy nghĩ hiện giờ của Thời Thiên Ẩm, hắn kiên trì nói:

"Đi lên trên đã, nơi này nguy hiểm, đó là một cô gái nhỏ đang bị thương, không biết có thể kiên trì bao lâu."

Thời Thiên Ẩm: Ta ôm ngươi đi lên.

Tuế Văn tự hỏi:

"...... Nếu không, dùng lưng được không?"

Nói như vậy là vì thật ra Tuế Văn không muốn bị người ôm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!