Đinh linh linh ——
Đinh linh linh ——
Tiếng chuông đột ngột vang lên từ bên ngoài phòng học, khu dạy học một giây trước còn yên tĩnh hiện giờ giống như sống dậy, học sinh vội vàng tràn vào trong lớp, yên lặng thoáng chốc trong phòng học trước đó nhanh chóng bị đám học sinh phá vỡ.
Con búp bê lập tức nằm yên giả chết.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, sau đó, Tuế Văn cầm lấy con búp bê trên bàn, nói:
"Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện đi."
Mấy người còn lại dùng ánh mắt nể sợ nhìn Tuế Văn cầm con búp bê trên tay, không hề do dự, ngoan ngoãn nghe lời.
Địa phương mới là vườn hoa nhỏ cạnh phòng học.
Một góc vườn hoa nho nhỏ có một bộ bàn ghế đá, mọi nơi trống trải, bọn họ có thể hoàn toàn yên tâm nói chuyện – nói bí mật cũng không nhất định phải sắp xếp ở một góc không có ai cả.
Ngồi bên cạnh bàn đá, ngoài Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm, những người còn lại hiển nhiên vẫn chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, không ai lên tiếng.
Tuế Văn đợi một lát, chủ động hỏi Đổng Thâm:
"Cậu có tin tưởng lời búp bê nói với cậu không?"
Đầu của Đổng Thâm vẫn đang bị câu nói kia oanh tạc thất điên bát đảo, cậu ta lẩm bẩm:
"Không phải là tin..."
Tuế Văn: Không hề tin?
Ánh mắt Đổng Thâm không tự chủ được liếc mắt nhìn con búp bê một cái.
Rõ ràng con búp bê kia không có biểu tình gì, nhưng không biết vì sao, sau khi nói ra câu kia, cậu ta vẫn cảm thấy con búp bê kia hạ xuống rất nhiều...
Đổng Thâm mấp máy môi, nói:
"Cũng không phải là không tin..."
Mấy người: ......
Phí Vũ cùng Trần Hề Hề dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Đổng Thâm.
Tin hay không tin thì cậu phải cho một câu trả lời chắc chắn chứ.
Đổng Thâm bình tĩnh:
"Mắt nhìn là thật, tai nghe là giả, mặc kệ nó nói gì tôi cũng phải gặp được mẹ mình mới có thể kết luận được, cho nên hiện tại tôi phải về nhà gặp mẹ tôi đã."
Được rồi, có trách nhiệm, bình thường đúng là đã nhìn lầm người, còn nghĩ cậu ta chỉ là một tên béo mập với cái đầu đầy dầu mỡ.
Phí Vũ và Trần Hề Hề đang muốn vỗ tay khen thì lại thấy bạn mập mạp có trách nhiệm kia nắm lấy tay Tuế Văn, kiên quyết nói:
"Bạn cùng bàn, mời cậu về nhà cùng tôi. Cậu là người trong miếu, chẳng may có chuyện gì xảy ra, nơi đó lập tức thành sân nhà của cậu."
Những người còn lại: ...
Hóa ra không phải là một tên mập mạp ngốc nghếch mà là một tên mập mạp sợ chết...
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!