Chương 77: (Vô Đề)

Mấy ngày trước Dương Thừa tướng bị nhiễm phong hàn, tối nay cũng có uống chút rượu, nghe được tin tứ hôn, như bị đánh thẳng vào tim, cho nên mới bị té xỉu.

Có Hoa Diễm ở đây, thân thể Dương Thừa tướng tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng yến tiệc cũng vì sự cố nhỏ này mà kết thúc sớm.

Mọi người lui về hết trong cung lại khôi phục yên tĩnh như cũ.

Đế Hậu cùng nhau đi ra khỏi Sùng Hoa Điện, ngoài điện tuyết vẫn đang rơi, ánh đèn trong cung sáng rực, phảng phất như không phải là nhân gian, hai người dừng bước lại, đứng trên mái hiên nhìn cảnh đẹp bên ngoài.

Từng bồng tuyết rơi cứ như những con bướm trắng trong khoảng không rộng lớn xoay tròn bay lượn nhảy múa, một mảng trắng xóa, lại điểm thêm màu hồng kiều diễm, hoa mai đã nở rồi.

Mặc dù trước đó có xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tâm tình của Hoàng Đế, khóe miệng hắn hơi cong lên, mang theo ý cười vui vẻ.

Bệ Hạ rất vui?

Giang Nguyễn thấy tâm tình hắn rất tốt, bản thân cũng không nhịn mà vui vẻ.

Kỳ Diệp đưa tấy cầm lấy áo choàng trắng trong tay cung nữ, khoác lên cho nàng, rồi tự mình buộc dây lại giúp nàng, đáp: Ừ, hôm nay rất vui.

Giang Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh đèn chiếu xuống, vẻ mặt hắn nhẹ nhàng lại mang theo chút men say, ôn nhu nhìn nàng cười.

Giang Nguyễn không nhịn được mà giơ tay lên xoa xoa giữa hai chân mày hắn:

"Tiên sinh, ta thích nhìn chàng cười." Khi hắn cười rộ lên, nàng cảm thấy cả thế gian này đều trở nên rực rỡ.

Kỳ Diệp cúi xuống xoa đầu nàng, giọng nói mang theo men say:

"Sau này ngày nào ta cũng sẽ cười cho nàng xem."

Kỳ Diệp ngồi xổm xuống trước người nàng:

"Tuyết rơi rồi, ta cõng nàng về."

Giang Nguyễn chỉ kiệu nói:

"Chàng say rồi, chúng ta ngồi kiệu về đi."

Không. Kỳ Diệp lắc đầu cố chấp nói:

"Ta muốn cõng nàng về."

Kỳ Diệp là người cố chấp, sau khi uống say thì cố chấp đến không thèm nói lý, nhất định phải cõng Giang Nguyễn về, Giang Nguyễn không nói được hắn, đành phải ngả lên trên lưng hắn.

Tuy rằng có chút say, nhưng cơ thể hắn lại rất ổn định, không lung lay đong đưa chút nào.

"Thôi Thuyên, đưa dù cho Hoàng Hậu." Kỳ Diệp phân phó.

Thôi Thuyên vội tiến lên đưa dù trong tay cho Giang Nguyễn, Giang Nguyễn còn chưa kịp nhận, Kỳ Diệp đã nhíu mày nói: Dù của Trẫm đâu?

Thôi Thuyên sửng sốt nói:

"Dù của Hoàng Thượng?"

Ông có chút không hiểu nói:

"Hoàng Thượng, Ngài đang cõng Hoàng Hậu nương nương nên không thể cầm dù, không thì cứ để lão nô giúp ngài cầm dù, được không ạ?"

Kỳ Diệp nhíu mày, không kiên nhẫn giải thích:

"Trẫm nói là không cần cây dù này, muốn cây dù của Trẫm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!