Giang Nguyễn đi vào hậu viện, thấy Li Nhi đang ôm chăn đệm ra phơi nắng, nàng đi qua sờ chăn, nhíu mày lại: "Li Nhi, lấy mấy bộ chăn trong của hồi môn của ta ra cho hai người Kỳ công tử dùng đi."
"Tiểu thư!" Li Nhi mở to hai mắt nhìn nàng: "Người không nói giỡn chứ, bộ chăn đó là do chính tay phu nhân may thêu từng đường kim mũi chỉ, tơ lụa dùng may cũng là loại tốt nhất, vì bộ chăn đó mà phu nhân đã tốn không biết bao nhiêu là tâm tư, sao lại có thể không luyến tiếc mà..." Li Nhi càng nói càng uất ức.
"Ngươi đó nha." Giang Nguyễn vươn ngón tay chọc chọc cái trán của nàng: "Chăn làm ra không phải để dùng hay sao? Chẳng lẽ cứ cất ở trong tủ đợi chuột đến làm tổ?"
Li Nhi bĩu môi nhìn nàng: "Tiểu thư thừa biết em không có ý này mà."
Giang Nguyễn nhịn không được khẽ cười: "Được rồi, không phải ngươi cũng đã nói có hai người Kỳ công tử vào ở, buổi tối có thể an tâm ngủ ngon sao, nghĩ đến đó, bộ chăn này có bỏ được không?"
Li Nhi nghiêng đầu suy tư một hồi, cuối cùng cũng gật đầu thật mạnh: "Bỏ được." Sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ của Giang Nguyễn: "Tiểu thư, em đi lấy chăn."
Giang Nguyễn kéo nàng lại, nhìn thoáng qua đại phòng, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ đâu?"
"Hoàn Nhi tiểu công tử trong người không khoẻ, đang nghỉ ngơi ở trên giường."
Giang Nguyễn biết Dung Hoàn bị nhiễm phong hàn, thân thể khó chịu, dặn do Li Nhi lấy chăn ra phơi xong thì đi sắc thuốc, còn nàng đi sang nam phòng.
Bên trong đã được Li Nhi quét tước sạch sẽ, trên mặt đất hơi ẩm, có mùi của bùn đất, Dung Hoàn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhìn qua thì như là ngủ rồi.
Nam tử đứng khoanh tay ở bên cạnh cửa sổ nghe thấy tiếng bước chân, xoay người gật đầu: "Lâm phu nhân."
Giang Nguyễn sửng sốt dừng bước, khó hiểu hỏi: "Sao tiên sinh biết là ta?"
"Tại hạ nhận ra tiếng bước chân của phu nhân." Kỳ Diệp ngừng lại: "Và mùi hương trên người phu nhân."
Lời này nếu như từ miệng người khác nói ra thì sẽ bị coi là ngôn từ cặn bã, nhưng từ trong miệng hắn thốt ra, lại làm cho mặt Giang Nguyễn đỏ bừng cả lên, chỉ vì hắn phong thái thanh nhã, đứng ở đó vân đạm phong khinh(1), phảng phất như một vị tiên nhân, khiến tâm tư nhân sinh không dám mạo phạm.
Giang Nguyễn bước tiếp lên, đi đến bên cạnh hắn: "Lúc nãy ta thấy tay của tiên sinh bị thương, để ta giúp tiên sinh bôi thuốc."
Kỳ Diệp nắm chặt tay ở sau lưng: "Tay của ta không sao, không dám làm phiền phu nhân."
Giang Nguyễn nắm bình sứ trắng trong tay, hàm răng vô ý cắn cánh môi, miễn cưỡng cười cười: "Không sao thì tốt, tiên sinh nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước."
Giang Nguyễn xoay người, đã sớm biết hắn là người thanh lãnh(2) không dễ tiếp cận, từ lúc gặp hắn đến giờ không thấy hắn gần gũi với ai, nhưng sao trong lòng vẫn thấy khó chịu?
Ngay sau đó tay nàng lại bị người kia nắm lấy, giọng nói ôn thuận từ phía sau truyền đến: "Nếu phu nhân đã đưa thuốc đến vậy thì làm phiền phu nhân." Âm cuối gần như là than nhẹ không nghe rõ lời gì.
Nơi cánh tay bị hắn nắm chặt giống như lò sưởi giữa mùa đông lạnh giá, nóng bỏng như muốn đốt cháy da thịt nàng vậy.
Giang Nguyễn cuống quýt rút tay về, hơi thở rối loạn, thấp thấp nói: "Được."
Kỳ Diệp ngồi xuống ghế, đặt tay lên trên bàn, đầu ngón tay bạch ngọc có một vết rách hồng hồng dính tơ máu nhìn rất chướng mắt, trong con ngươi trong trẻo của Giang Nguyễn hiện lên tia thương tiếc.
Mở bình sứ trắng ra, Giang Nguyễn nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay hắn, có cảm giác mát lạnh, giống như con người hắn, đạm mạc thanh lãnh, ngược lại, nhiệt độ nóng bỏng lúc nãy trên tay nàng còn chưa tan đi, lúc này lại càng thêm nóng.
Giang Nguyễn rắc bột thuốc lên đầu ngón tay hắn, dùng vải mịn buộc lại, dặn dò hắn: "Sau này đi đường thì cẩn thận một chút."
Kỳ Diệp gật đầu: "Được."
Nghe được chữ "được" này, không hiểu sao trong lòng Giang Nguyễn lại sinh ra chút nhu tình.
Giang Nguyễn rời đi, Kỳ Diệp rũ mắt đi đến đứng bên cửa sổ, cửa sổ mới mở một nửa, hương cỏ xanh thanh mát thoải mái quanh quẩn quấn vào trong phòng, bên ngoài cửa sổ, mọi loại âm thanh trong viện đều truyền đến tai hắn không sót một tia.
Nhớ đến những lời mà nàng mới nói với Li Nhi, mắt Kỳ Diệp hơi chớp nhẹ, hai tay rũ bên người cuộn tròn.Đêm nay là đêm mà Li Nhi ngủ ngon nhất trong mấy năm nay, tuy biết rằng mắt của Kỳ Diệp không nhìn được, Dung Hoàn vẫn chỉ là một đứa trẻ choai choai, nhưng tóm lại trong nhà có nam nhân thì lá gan của nữ nhân cũng to hơn lúc không có, nghĩ đến việc sau này không cần phải cùng tiểu thư ôm chăn run bần bật ngồi đến hửng đông nữa là kể cả khi ngủ khoé miệng Li Nhi cũng vểnh lên cười cười.
Thế nhưng đêm nay Giang Nguyễn lại không sao ngủ được, dù là một đêm không ngủ nhưng khi trời còn chưa sáng hẳn thì nàng đã rời giường, nàng đi đến phòng bếp làm điểm tâm, sắc thuốc cho Dung Hoàn, sau đó cầm cuốc ra sân giẫy cỏ.
Li Nhi vừa ngáp vừa đi từ trong phòng ra, duỗi người, khi nhìn thấy Giang Nguyễn thì giật mình kêu một tiếng: "Tiểu thư, người đang làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!