Chương 43: (Vô Đề)

Hôm nay là ngày mười sáu tháng bảy, vầng trăng tròn đầy, giống như một chiếc đèn lồng khổng lồ chiếu tỏ cảnh sắc của núi rừng.

Kỳ Diệp ngồi đó, sắc mặt thâm trầm: "Đã xác thực chưa?"

"Xác thực rồi, tuy là không biết Giang lão gia đã làm gì đó hay chỉ là trùng hợp, nhưng mà Vương di nương đúng là bị bệnh."

Yến Côn nhíu mày: "Đúng lúc này Vương di nương lại sinh bệnh nặng, mặc kệ có phải là do Giang lão gia cố ý gây ra hay không thì đây cũng chính là cơ hội tốt cho Thái tướng, cơ hội dụ chủ tử xuất hiện."

Thái Tử Phi Giang Tĩnh Nhàn là đại tiểu thư của Lộ Quốc Công phủ, là con do vợ cả sinh ra, Lộ Quốc Công phủ tất nhiên là người phe Thái Tử, chuyện Giang Nguyễn gả cho Kỳ Diệp đã không còn gì là bí mật, cửa hàng son phấn là nơi dễ thấy, Giang Nguyễn gả cho ai không cần nói cũng biết.

"Tối nay chuẩn bị, ngày mai xuống nói." Kỳ Diệp không chút do dự nói.

"Chủ tử." Yến Côn kinh hãi: "Như thế không được đâu, hôm nay Định Quốc Công sẽ ra khỏi thành, bọn Ngân Trạm cũng không ở đây, Thái tướng Thái Tử bọn hắn chắc chắn sẽ bày ra thiên la địa võng chờ chủ tử, dựa vào mười mấy người chúng ta, đi tới Lộ Quốc Công phủ chính là tự chui đầu vào lưới."

Kỳ Diệp ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng: "Vậy ngươi nói xem ta phải làm như thế nào?"

Trong lòng Yến Côn run rẩy, rũ mắt: "Chúng thuộc hạ sẽ đi trước điều tra một lượt, chủ tử chớ có sốt ruột."

Kỳ Diệp đứng lên, đi ra ngoài, lãnh đám nói: "Chuyện liên quan đến mạng người, mấy năm nay chúng ta trải qua còn ít à?"

Yến Côn đứng ở nơi đó, nhìn vầng trăng sáng kia, từ ngày đầu tiên hắn đi theo chủ tử cho đến nay, hắn chưa từng nhìn thấu được ngài ấy, một khi ngài ấy tàn nhẫn thì người nào tới gϊếŧ người đó, mắt cũng không nháy, ngài ấy đã đi qua muôn vàn thi thể, lãnh khốc vô cùng, nhưng mà đôi khi hắn lại cảm thấy ngài ấy là người nặng tình, mềm lòng nhất thế gian, rõ ràng là một người gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng cũng là người coi trọng mạng người nhất.

Kỳ Diệp quay lại bàn tiệc, mọi người đang chờ hắn trở về, thấy hắn thần sắc ngưng trọng đi tới, mọi người cũng không nói gì.

Kỳ Diệp đi tới bên cạnh Giang Nguyễn, nhàn nhạt nói: "Quay về thu dọn đồ đạc đi, sáng sớm ngày mai xuống núi."

Mọi người không hỏi lại, nhận lệnh rời đi.

Giang Nguyễn nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Kỳ Diệp nắm chặt tay nàng: "A Nguyễn, mẫu thân nàng bệnh nặng."

Thân thể Giang Nguyễn lung lay không vững: "Nghiêm trọng lắm sao?"

Kỳ Diệp không giấu giếm nói thẳng: "Tin tức đưa đến nói là không còn mấy ngày nữa."

Trước mắt Giang Nguyễn tối sầm lại, lung lay vài cái mới miễn cưỡng đứng vững.

Đêm nay, là một đêm không yên giấc, Giang Nguyễn ngồi trước cửa sổ chờ đến hửng đông, qua một đêm, tâm tư dần dần rõ ràng, nhìn về phía Kỳ Diệp đã bồi nàng cả đêm: "Ngày mai tự ta sẽ xuống núi, tiên sinh không thể đi cùng." Nàng dùng hai chữ 'không thể' chứ không phải 'không cần'.

"Vì sao?" Kỳ Diệp nhìn thẳng vào nàng.

Giang Nguyễn cười khổ một tiếng: "Mối liên hệ trong đó lý nào ta lại không biết, mặc kệ mẫu thân bệnh thật hay bệnh giả, mục đích cuối cùng của bọn họ là đối phó với tiên sinh, mà chuyến này ta nhất định phải đi, còn chàng dù có chuyện gì cũng không thể xuất hiện."

"Vậy hẳn nàng phải biết nàng đi chuyến này sẽ phải trải qua cái gì?" Kỳ Diệp rũ mắt nhìn nàng.

"Ta tất nhiên biết, nếu mẫu thân thật sự bị bệnh, ta đi có thể thấy mặt bà ấy một lần, đúng là đi vào rồi khó có thể đi ra, nhưng cái người ta gọi là cha kia một khi không thấy được chàng tất nhiên cũng không dám làm tổn thương ta, lấy nương ta ra uy hiếp chàng và lấy ta uy hiếp chàng là hoàn toàn khác nhau."

Kỳ Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.(Truyện được đăng tại [email protected]@d @xzaaaaai)

"Ta biết chàng đã có dự định, thời điểm chưa đến, lúc này đi tất nhiên là chui đầu vào lưới, không phải là kế sách tốt."

"Nàng cũng biết trên đời này có thứ gọi là ngoài ý muốn mà?"

Giang Nguyễn nhìn hắn: "Hai ta cùng đi, sợ rằng một người cũng không thể sống, nhưng nếu một mình ta đi, nhiều nhất cũng chỉ là bị nhốt lại, đợi sau này kế hoạch của chàng thành rồi, chàng đi đón ta cũng chưa muộn."

Kỳ Diệp không nhịn được mà cười lạnh hai tiếng, quay mặt đi không nhìn nàng: "Nàng dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ cho phép nàng xuống núi một mình?"

"Hẳn là tiên sinh cũng biết đây là hạ sách tốt nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!