Kỳ Diệp cầm lấy tay nàng, thấp giọng nói:
"Đúng là người đẹp hơn hoa nhiều."
Giang Nguyễn trừng mắt nhìn hắn, lặng lẽ dùng tay đụng hắn một cái, nhỏ giọng nói:
"Tiên sinh làm bậy gì vậy, Li Nhi còn ở đây mà." Hắn càng ngày càng hư, mắt cũng đâu nhìn ra nàng như thế nào đâu, thế mà vừa mở miệng là nói bậy gạt nàng.
Nếu sau này hắn nhìn thấy lại được, thấy bộ dạng của nàng, nếu không thích thì phải làm sao bây giờ? Giang Nguyễn nhìn thoáng qua đôi mắt của hắn, trong lòng ảo não vô cùng.Không phải Kỳ Diệp không muốn nói sự thật cho Giang Nguyễn biết, khi hắn mới quen biết nàng, đôi mắt hắn đã bị mù rồi, lúc này đột nhiên lại nhìn thấy, hắn muốn cho nàng một chút thời gian thích ứng trước đã, hắn muốn tìm thời cơ thích hợp rồi mới nói với nàng, cứ như vậy cho đến buổi tối.
Dưới ánh nến
Giang Nguyễn lại ngồi trước bàn đọc sách cho Kỳ Diệp như mọi ngày:
"Người chi tình, mở miệng tắc dục nghe, khởi sự tắc muốn thành. Là kế sách cũ giả không cần này sở đoản, mà dùng ngu người chi sở trường; không cần này sở vụng, mà dùng ngu người chỗ công, cố không vây cũng..."(iem không có giỏi dịch thơ văn cổ, cho iem xin bỏ qua các bài thơ văn vĩ đại như này, ai có thể góp bản dịch thì iem xin cảm ơn huhuuu.)
Kỳ Diệp ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt ôn nhu của nữ tử dưới ánh nến, bên tai là giọng nói quen thuộc mang thêm chút khàn khàn, nàng cúi đầu nhìn sách vở, sườn mặt lộ ra chút giáo hoạt, khiến người nhìn luyến tiếc không muốn rời đi.
Giang Nguyễn đang đọc sách nhưng trong đầu lại nhớ đến chuyện khác, đột nhiên nàng nói:
"Tướng công, Yến thị vệ đã thành thân rồi sao?"
Một lúc lâu sau Giang Nguyễn vẫn không nghe thấy lời đáp của Kỳ Diệp, quay đầu lại nhìn hắn, nghi hoặc nói: Tướng công?
"Tướng công? Chàng có nghe ta nói chuyện không vậy?"
Ừ? Kỳ Diệp giật mình hoảng hồn, cuống quýt dời mắt đi: Nàng nói cái gì?
Giang Nguyễn khép sách lại, đi qua:
"Tướng công nghĩ tới cái gì mà nhập tâm vậy?"
Kỳ Diệp thấy hơi xấu hổ nên hơi tránh ánh mắt nàng, ho nhẹ một tiếng:
"A Nguyễn, ta có chuyện muốn nói với nàng." Kỳ Diệp không nhịn được muốn nói.
"Có chuyện gì sao, tướng công nói đi."
Giang Nguyễn đứng bên cạnh hắn, thuận tay giúp hắn xoa bóp bả vai.
Mùi hương son phấn nhàn nhạt trên người nàng khiến cho tâm tình hắn xôn xao: Ta...
"Tiểu thư, nước tắm đã đun xong rồi, em mang vào nhé." Li Nhi đột nhiên gõ cửa kêu nàng.
Giang Nguyễn vôi đi ra mở cửa phòng, ngoài cửa Yến Côn xách hai thùng nước ấm đến.
Kỳ Diệp ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn Yến Côn, Yến Côn run lên một cái, hắn chỉ cảm thấy đúng là thời tiết trong núi có khác, quá mát mẻ, ban đêm còn hơi lạnh nữa.
Tuy rằng trong núi mát mẻ nhưng dù sao cũng đang là mùa hề, bởi vì hai ngày nay nàng bị bệnh cho nên Giang Nguyễn không thể tắm rửa được đoàng hoàng, nàng cảm thấy cả người không thoải mái từ lúc dậy rồi, thừa dịp hôm nay thân thể đã tốt hơn chút, nàng muốn tắm rửa.
Chuyện nước nôi ở trong núi rất tiện, trước nhà có hồ, sau nhà có suối, nước trong nhìn thấy cả đáy, bình thường chỉ cần múc lên là có thể uống ngay, thanh mát mà ngọt nhẹ.
Chờ Yến Côn đưa nước vào trong xong đi ra thì Li Nhi cầm theo mấy cành hoa sen không biết nhảy từ đâu ra, cô nàng đặt hoa vào trong thau tắm, thoả mãn hỏi:
"Tiểu thư, có đẹp không ạ?"
Rải cánh hoa khi tắm Giang Nguyễn cũng đã từng làm rồi, nhưng mà dùng hoa sen để rải thau tắm thì đúng là chưa từng thấy, nhìn thau tắm thì đầy những cánh hoa xem xinh đẹp, cũng có chút nóng lòng muốn thử.
Giang Nguyễn cởϊ áσ ngoài, cởi bỏ đai áo, nghĩ nghĩ rồi xoay người nhìn về phía Kỳ Diệp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!