Chương 36: (Vô Đề)

Trong phủ Thái Tử, sức khỏe Thái Tử đã có chuyển biến tốt, hắn ngồi tựa trên ghế, chậm rãi ăn chén cháo tổ yến.

Hoa Diễm tùy tiện ngồi ở một bên, nghiêng đầu, nâng má: "Thái Tử điện hạ, thảo dân thấy thân thể ngài đã tốt lắm rồi đấy."

Thái Tử đầu cũng không ngẩng nói: "Trước đây không phải ngươi đều xưng là 'bản thần y' sao, sao bây giờ lại tự xưng mình thành 'thảo dân' rồi?"

Hoa Diễm cười gượng hai tiếng: "Thái Tử điện hạ nhớ nhầm rồi."

"Ngươi đây là đang trách bổn Thái Tử trí nhớ không tốt sao?" Thái Tử nhìn chòng chọc về phía Hoa Diễm.

Hoa Diễm quay đầu đi, xấu hổ giữ lễ cười cười.

"Bệnh tình của bổn Thái Tử thế nào rồi?"

"Bản thần y đã nói muộn nhất là ngày tám(1) thì bệnh tình của Thái Tử có thể tốt lên, ngươi xem, tinh thần hôm nay của Thái Tử điện hạ rất tốt đó thôi."

Thái Tử híp mắt lại, thâm trầm nhìn hắn: "Sao bổn Thái Tử ta lại cảm thấy bệnh tình này của mình có chút kỳ quái, đột nhiên lại bị?"

"Bản thần y cũng cảm thấy bệnh này của Thái Tử thật cổ quái, nếu không phải do y thuật của bản thân y cao minh, thì lần này e rằng Thái Tử…" Hoa Diễm kéo dài thanh âm rồi không nói thêm gì nữa.

Thái Tử hừ lạnh một tiếng, không nói gì, cho dù hắn cảm thấy bệnh tình của mình có phần kỳ quái nhưng lại không phát hiện ra điểm hoài nghi, mấy đại phu hắn tìm được trong thành đều nói hắn bị bệnh hoa liễu, dù Hoa Diễm thật sự lợi hại thì cũng không thể khiến cho tất cả đại phu trong thành nói dối theo hắn được.

Hoa Diễm cũng nhíu mày lại, bệnh trạng của bệnh hoa liễu thể hiện rõ ràng như thế, đại phu phán đoán sai cũng là bình thường, chuyện khiến cho đại phu phát đoán sai về bệnh tình là việc không dễ, nhưng ai mà ngờ vậy mà có người làm được, hắn là thần y mà, kẻ hèn sao có thể chống được hắn.

Hắn hạ độc lên trên người Tình Tư, là do bản thân Thái Tử điện hạ này không cẩn thận, ôn hương nhuyễn ngọc, nữ nhân trong lòng, sao không động tâm, đúng là trên đầu chữ sắc có một con đao mà!(2)

Sau đó tại sao bệnh tình của Thái Tử chuyển biến giống với chứng bệnh của Đại Hoàng Tử năm đó thì Hoa Diễm hắn đã đến gần Thái Tử rồi, còn có gì mà không thể xảy ra?

"Thái Tử điện hạ, bệnh tình của ngài đã khỏi rồi, có phải đã đến lúc thảo dân nên rời đi rồi không?"

"Đi?" Thái Tử không tin, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi muốn chạy?"

Hoa Diễm hoảng sợ ôm chặt mình co người lại trên ghế: "Thái Tử điện hạ không phải là người nói chuyện mà không giữ lời đấy chứ? Chính ngài nói chỉ cần thảo dân trị hết bệnh cho ngài thì ngài sẽ đưa ta một vạn lượng vàng rồi thả ta đi mà."

Thái Tử cười to vài tiếng, lạnh mặt: "Ngươi thật sự cho rằng cửa phủ Thái Tử mở to như vậy à, muốn vào thì vào muốn ra thì ra? Ngươi cho rằng bổn Thái Tử sẽ cho phép cái tên miệng không biết giữ lễ như ngươi toàn mạng rời khỏi đây sao?"

Hoa Diễm ngẩn người: "... Thái Tử điện hạ, thảo dân là người có y đức, chuyện không thể nói thì tuyệt đối sẽ không nói..."

"Câm miệng." Thái Tử không kiên nhẫn xua xua tay: "Nếu ngươi muốn chạy thì chắc chắn chết là lựa chọn duy nhất, còn nếu muốn sống thì ngươi phải ở lại đây làm thái y chuyên trách cho bổn Thái Tử, thế nào, ngươi muốn sống hay là muốn chết?" Thái Tử ôn hoà tươi cười nhìn hắn.

Hoa Diễm: "..." Thôi xong rồi, lần này mang cả mạng ra đùa rồi, kiếp sau gặp lại Tam gia, mình nên đòi hắn bồi thường cái gì mới thoả đáng đây?

Thái Tử nhìn chằm chằm Hoa Diễm thật lâu, cười cười: "Có phải ta đã dọa thần y sợ rồi không? Bổn Thái Tử chỉ nói giỡn với ngươi chút thôi, ngươi cứu bổn Thái Tử một mạng, sao bổn Thái Tử có thể lấy oán báo ơn, giờ ngươi có thể rời đi rồi."

Hoa Diễm ngồi im, trong mắt xoay chuyển: "Vậy một vạn lượng vàng mà Thái Tử hứa cho ta có còn cho nữa không?"

Thái Tử cười nhạo hai tiếng: "Ngươi thế mà cũng khôn khéo đấy, ngươi mà chạy thì không có vàng, nếu ngươi ở lại bên cạnh ta, tất nhiên bổn Thái Tử sẽ dọn vàng đến tận phòng ngủ cho ngươi, cho ngươi ngày ngày đều nhìn thấy chúng."

Hoa Diễm nghe vậy, không nói hai lời nhảy thẳng từ ghế xuống đi ra ngoài: "Thái Tử điện hạ, bản thân y về phòng trước đây, ngươi nhanh nhanh cho người đem vàng tới phòng ngủ cho ta nha, ta không chờ được nữa rồi."

Thái Tử thở không ra hơi, nâng tay ném mạnh chung trà ra, chung trà rơi xuống vỡ thành từng miếng.Sau hai nén nhang, Hoa Diễm cầm mười vạn lượng ngân phiếu bị thị vệ đuổi ra khỏi phủ Thái Tử, Hoa Diễm vẫn muốn kêu gào lên, bị thị vệ rút đao ra dọa chạy, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Một vạn lượng vàng của ta sao lại đổi thành mười vạn lượng ngân phiếu được, rõ ràng là Thái Tử đang khinh dễ ta?"

Hoa Diễm chậm rì rì đi dọc theo con đường lát đá, thỉnh thoảng lại sờ sờ ngân phiếu trong ngực, mười vạn lượng thì mười vạn lượng vậy, tóm lại cũng coi như là kiếm được chút tiền.

Một bóng người không biết từ đâu đột nhiên vọt ra trước mắt hắn, Hoa Diễm sợ tới mức lùi lại phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm người vừa tới, nhíu mày: "Hạ Vũ, sao ngươi lại ở đây?"

"Ta tới mang ngươi về." Hạ Vũ mặt vẫn không biểu tình như thường.

Hoa Diễm nhíu chặt mày lại, nhìn ngó xung quanh, bắt lấy cánh tay hắn nhỏ giọng thì thầm: "Có phải ngươi bị ngốc hay không vậy, ngươi có biết phía sau ta có bao nhiêu người đi theo không? Có phải người không muốn sống nữa hay không hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!