Cả đêm này, hai người cứ dựa vào nhau như thế, nói về những chuyện xảy ra trong quá khứ, mãi đến khi trời đã hừng đông mới chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
Tờ mờ sáng, trong viện bắt đầu có những động tĩnh nhỏ, một lúc sau thì truyền đến mùi thuốc.
Giang Nguyễn ngồi dậy, tính bò qua người Kỳ Diệp xuống giường thì tay bị hắn nắm lại, Giang Nguyễn nhìn hắn cười cười: "Chàng tỉnh rồi."
Kỳ Diệp híp mắt nhìn về phía nàng, mới vừa rồi hình như hắn nhìn thấy một bóng người thoáng qua trước mặt, nhưng lúc này chăm chú nhìn qua thì lại không thấy gì cả.
Giang Nguyễn xuống giường, lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ y phục mới trắng tinh: "Tướng công, y phục mấy ngày trước ta đo cho chàng đã làm xong rồi, chàng tới tử xem."
Kỳ Diệp xốc rèm trướng lên, đứng dậy đi về hướng Giang Nguyễn, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ nửa mở chiếu vào có chút chói, Kỳ Diệp nhăn mày lại, hơi nghiêng đầu, giơ tay che mắt.
"Làm sao vậy, tướng công?" Giang Nguyễn khẩn trương bước tới xem.
Sau khi thích ứng được, Kỳ Diệp buông tay ra, trước mặt vẫn là một mảng đen tối, nhưng lại không hoàn toàn mù mịt như cũ, hình như hắn có thể cảm nhận được một chút ánh sáng mờ.
Kỳ Diệp lắc đầu: "Không có việc gì, y phục đâu, để ta thay thử xem." Nói xong hắn giơ tay về phía Giang Nguyễn.
Giang Nguyễn vẫn không an tâm, nhón chân tỉ mỉ xem xét đôi mắt hắn, thấy đôi mắt hắn vẫn giống mờ mịt như ngày thường, tuy vậy nhưng nàng vẫn lo lắng, vừa giúp hắn thay y phục vừa hỏi: "Tướng công, Hoa thần y đã ra ngoài mấy ngày rồi, khi nào hắn trở về? Nhiều ngày rồi hắn chưa thi châm cho chàng, có ảnh hưởng gì không?"
Nhắc tới Hoa Diễm, Kỳ Diệp dừng lại một chút sau đó đột nhiên cầm tay Giang Nguyễn thật chặt, Giang Nguyễn muốn tránh cũng không tránh ra được, không khỏi buồn cười, ngước mắt nhìn hắn: "Chàng làm gì vậy, còn chưa mặc xong y phục nữa này."
"A Nguyễn..." Kỳ Diệp do dự nói: "Cửa hàng son phấn sợ là không ở được nữa..."
Động tác tay Giang Nguyễn dừng lại, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Ta cũng đoán được, chúng ta khi nào thì đi?"
"Đêm nay."
Mắt Giang Nguyễn tối sầm lại một chút, sau đó, như không có chuyện gì tiếp tục giúp hắn sửa sang lại y phục: "Có phải sau này sẽ không thể quay trở về nữa đúng không?"
Kỳ Diệp xoay người ôm nàng vào trong lòng, ôm thật chặt, nỉ non: "Xin lỗi, A Nguyễn..."
Giang Nguyễn đưa tay ôm lấy mặt hắn, nhẹ nhàng cười cười: "Đồ ngốc."
Có một số việc chỉ trong một đêm mà đã biến hoá long trời lở đất, người khác đều nói nàng là goá phụ, nhưng giờ xem ra nàng cũng chẳng còn là góa phụ nữa, người khác đều nói hắn là người goá thê, mà hiện tại chứng thực rằng hắn không phải như vậy, bề ngoài của bọn họ đều là giả, hiện tại cả hai tình cờ gặp gỡ là duyên, khi ấy chia xa cũng là bất đắc dĩ, người đã chết cũng có thể sống lại, tất cả mọi việc hoá ra cũng có thể thay đổi, mà nguyên nhân duy nhất dẫn đến tất cả bất biến này là vì người trước mặt.
Bọn họ sinh lễ, thành hôn đoàng hoàng, mũ phượng khăn voan bài đường, giấy long phượng kia là thật, bọn họ là phu thê, cùng sống cùng chết.(Truyện được đăng tại truyenwiki1. com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)Phần lớn đồ đạc trong cửa hàng sẽ không được mang đi, họ chỉ mang theo một chút y phục, Giang Nguyễn cùng Li Nhi ra ngoài cửa hàng dọn dẹp thu cất, lần này đi, không biết khi nào có thể quay lại, hay là chẳng thể quay lại.
Kỳ Diệp thì vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu đồ, lần này rời đi thứ hắn muốn mang đi chỉ có cây dù trúc họa hình hoa mộc lan mà ngày ấy Giang Nguyễn cho hắn mượn, hắn cho rằng cây dù trúc này là vật định ước của hắn cùng A Nguyễn.
Yến Côn từ bên ngoài vội vã trở về, đến bên người hắn nhỏ giọng nói: "Chủ tử, ở chỗ lão Hoa chắc là đã xảy ra chút phiền phức, lúc này rồi mà vẫn chưa thấy hắn ra khỏi phủ Thái Tử, Hạ Vũ đã đi tiếp ứng cho hắn nhưng chỉ sợ là không thể rời đi cùng chúng ta."
Kỳ Diệp nhíu mày lại: "Hoa Diễm có thể trị khỏi bệnh cho hắn thì cũng có thể trị cho hắn đi vào chỗ chết, Thái Tử nhất định không dám động sát tâm với hắn, trước khi hắn đi ta đã chỉ cho hắn cách thoát thân rồi." Kỳ Diệp ngõ ngõ ngón tay lên mặt bàn: "Ngươi an bài người tiếp ứng cho hắn đi, nếu trưa mai mà hắn vẫn chưa ra khỏi phủ Thái Tử thì ngươi để Hạ Vũ vào đó thăm dò một chút, không màng tất cả nhất định phải cứu được người ra cho ta."
"Thuộc hạ đã rõ." Yến Côn gật đầu: "Còn nữa, trong cung truyền ra tin tức, khi Hoàng Thượng đưa Li phi nương nương ra khỏi lãnh cung, tuy thân thể nương nương có chút suy nhược nhưng tinh thần vẫn tương đối tốt, sau khi ra khỏi Li phi nương nương có chuyển lời tới chủ tử, người nói là chủ tử không cần quá lo lắng cho bà, bảo vệ tốt bản thân, việc trong cung bà ấy sẽ dựa theo lời nói của chủ tử mà làm, chủ tử chỉ cần từ từ đợi thời cơ tốt, đừng vội vàng."
"Chỗ Hoàng Hậu có động tĩnh gì không?"
"Li phi nương nương được đưa ra khỏi lãnh cung, trong lòng Hoàng Hậu chắc hẳn sẽ có nghi ngờ, sáng sớm hôm nay bà ta có triệu Thái tướng tiến cung, bà ta hẳn là đã đoán được chủ tử đang bày mưu lập kế ở sau lưng: "Trong mấy ngày Thái Tử bị bệnh, tâm thần của mọi người bị nháo đến không yên, Hoàng Hậu cũng không có lòng suy nghĩ đến chuyện này, nhưng mà sau khi nháo loạn qua đi, Li phi nương nương lại được thả ra khỏi lãnh cung, Hoàng Hậu cùng Thái tướng là người khôn khéo, khi đang ở trong ván cơ, có thể họ không nhìn ra được, nhưng nay kết quả đã định, người cũng đã được thả ra, tất nhiên hai người họ cũng sẽ đoán được, giờ Hoa Diễm còn đang ở trong phủ Thái Tử, chỉ cần Thái Tử cùng Hoàng Hậu bình tĩnh ngẫm lại, thì sẽ suy ra đầu đuôi mọi chuyện thôi, như vậy chẳng mấy mà tra được đến cửa hàng son phấn.
"Lần trước ta sơ sẩy, trúng kế của hắn, lần này..." Kỳ Diệp nheo mắt lại, giọng nói lộ ra hung ác nham hiểm: "Một người cũng không lưu lại." Năm đó Lâm công công lập mưu giấu giếm được mọi người, chỉ duy nhất không giấu được Thái tướng, có thể từ một thư sinh nghèo ngồi lên vị trí dưới một người trên vạn người như ngày hôm nay, sao có thể là một người bình thường, mấy năm nay ông ta vẫn luôn ở sau phái người đuổi gϊếŧ Kỳ Diệp, những lần Kỳ Diệp gặp nạn đều là 'phúc' mà Thái tướng 'thưởng' cho.
"Vâng, chủ tử." Yến Côn chắp tay.
Kỳ Diệp nghĩ nghĩ, lại nói: "Không được động thủ trong cửa hàng, A Nguyễn sắp xếp như thế nào, ta hy vọng sau này khi quay lại nơi này thì mọi thứ vẫn là hình dạng như vậy."
Yến Côn sửng sốt: "Thuộc hạ đã rõ." Thái tướng mà tra đến cửa hàng son phấn, tất nhiên sẽ không tiếc gì mà diệt khẩu tất cả, đến lúc đó không tránh được đánh nhau, cửa hàng son phấn này muốn hoàn chỉnh không hư hại gì thì sợ là có chút khó.
Sau khi dùng bữa tối xong, trăng đã treo trên đầu cành liễu, Giang Nguyễn đỡ Kỳ Diệp đi ra từ cửa sau lên xe ngựa, một lúc sau xe ngựa bắt đầu lộc cộc rời đi, mà cửa hàng son phấn vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, bên trong truyền ra tiếng nói mơ hồ, như là ở đó vẫn có người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!