Nhiều ngày nay tinh thần của Kỳ Diệp vẫn luôn bất ổn không yên, đêm nay là mùng sáu tháng bảy, hắn lăn qua lăn lại trên giường không sao ngủ được, thường ngày hắn hay thu liếm cảm xúc của mình, ít khi nào biểu lộ gì đó ra mặt, nhưng mà nhiều ngày nay Giang Nguyễn rõ ràng nhận ra được rằng hắn đang nôn nóng.
Kỳ Diệp trằn trọc, Giang Nguyễn cũng không ngủ được, không biết từ khi nào khi Giang Nguyễn mới mơ mơ màng màng thiếp đi, rồi giật mình tỉnh giấc, nàng phát hiện ra trên giường đã không còn người nằm nữa, lúc này trời còn chưa sáng, bên cửa sổ người kia chỉ mặc trung y khoanh tay đứng đó.
Hắn đứng ở đó, cửa sổ mở rộng, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống người hắn, làm cho bóng người cô đơn kia thoạt nhìn càng thêm cô tịch.
Giang Nguyễn đứng dậy, cầm lấy áo choàng đi tới bên người hắn giúp hắn khoác lên, nhẹ giọng nói: "Tuy trời nóng, nhưng mà cũng có gió, chớ để bị cảm lạnh."
Không biết Kỳ Diệp có nghe được lời nàng nói hay không mà hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, qua một lúc lâu, đột nhiên hắn duỗi tay nắm lấy tay Giang Nguyễn, bàn tay kia lạnh lẽo giống như khối băng của mùa đông khắc nghiệt, lạnh từ tay đến tận tâm.
Thời tiết oi bức, nhiệt độ cao hơn bình thường, nhưng Giang Nguyễn lại không cảm nhận được cái oi bức đó, bởi vì người Kỳ Diệp lạnh buốt, lạnh cứ như là được vớt ra từ trong nước lạnh vậy.
Ngày bảy tháng bảy là Tết Khất Xảo, phía chân trời chỉ mới hé lộ chút ánh nắng là trên đường đã có tiếng người, đợi thêm một lúc nữa thì trên đường bắt đầu trở nên rộn ràng nhộn nhịp.
Kỳ Diệp không nói gì, Giang Nguyễn liền bồi hắn đứng đó, nàng biết trong lòng hắn vẫn luôn treo nặng một vài việc nào đó, nếu hắn muốn nói thì nàng nguyện ý nghe, nếu không muốn nói thì nàng cũng sẽ bồi bên cạnh hắn, tóm lại hắn cũng không chỉ có một mình, mà còn có nàng.
Không biết qua bao lâu, Giang Nguyễn đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sức ngạc nhiên, Li Nhi đang dọn dẹp ngoài sân viện cũng dừng tay há to miệng nhìn lên không trung.
Từ trong này cũng nghe được thanh âm của ồn ào náo loạn ngoài đường, tiếng người ồn ào như là đã nhìn thấy sự tình gì đó khó tin.
Kỳ Diệp nắm tay Giang Nguyễn chặt hơn, khô khốc nói: "A Nguyễn, xảy ra chuyện gì?"
Giang Nguyễn khiếp sợ nhìn không trung: "Tướng... Tướng công, trời đột nhiên biến thành màu đỏ, mấy đám mây cũng biến sắc, hình như có cái gì đó đang cố thủ ở trong đó vậy, nhìn như, như là, như là hình long." Giang Nguyễn chỉ từng nhìn thấy hình dạng của long trong thoại bản, cho nên không chắc lắm.
Kỳ Diệp nghe vậy, nhắm hai mắt lài, tốt rồi, hắn không tính sai.
Một bước sai, thua hết cả bàn cờ.Cửa Sùng Hoa Điện bị người đẩy ra, Thôi Thuyền nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, thanh âm run rẩy: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..."
Vời vì chuyện của Thái Tử mà mấy ngày nay Hoàng Đế lại không được an giấc, tâm thần bất an, giờ mới có thể chợp mắt được một chút, lại bị tiếng kinh hô quấy nhiễu không khỏi cảm thấy tức giận: "Chuyện gì mà hoảng loạn như thế? Chẳng lẽ Thái Tử xảy ra chuyện rồi?" Hoàng Đế đột nhiên bật dậy, nhìn Thôi Thuyền vội nói.
"Không phải, không phải." Thôi Thuyền thở hồng hộc: "Hoàng Thượng, trời báo điềm lành, trời báo điềm lành..."
"Cái gì mà trời báo điềm lành, người nói bậy cái gì đó?" Hoàng Đế nghe thấy không phải Thái Tử xảy ra chuyện thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thôi Thuyền đi đến bên cửa sổ mở toang ra, tức khắc hồng quang chiếu vào bao trùm toàn bộ Sùng Hoa Điện.
Hoàng Đế nhìn thấy dị tượng này thì ngẩn ngơ thật lâu mới khôi phục lại được tinh thần rồi nâng bước đi ra ngoài điện, Thôi Thuyền mở cửa điện ra, Hoàng Đế đứng trước cửa Sùng Hoa Điện nhìn trời rất lâu không nói được lời nào.
Những đám mây màu sắc kia bị gió thổi bay nhẹ, ánh mắt trời lộ ra từ đó, ánh quang chiếu bóng dáng tựa như mình kim long, cảnh tượng này kéo dài chừng hai nén hương thì mới dần dần tan đi, bầu trời lại khôi phục lại màu xanh thẳm lúc ban đầu, trời trong nắng ấm, ánh mắt trời chiếu xuống khắp nơi.
Hoàng Đế đứng ở đó cứ như là bị đóng đinh, 25 năm trước, khi Đại Hoàng Tử được sinh ra cũng xuất hiện dị tượng như này, người của Tư Thiên Giám nói rằng đây là điềm lành, vì thế lấy tên là Thiên Thụy, ngụ ý trời ban điềm lành.
"Người của Tư Thiên Giám đâu?"
"Tư Thiên Giám Lưu đại nhân đã chờ bên ngoài từ sớm." Thôi Thuyền vẫy tay để tiểu thái giám đưa Lưu đại nhân vào.
Lưu đại nhân vừa vào liền quỳ rạp xuống đất hô vạn tuế: "Trời ban điềm lành, tất nhiên sẽ có điềm lành, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Thật sự là điềm lành?"
"Không biết Hoàng Thượng còn nhớ 25 năm trước khi Đại Hoàng Tử ra đời cũng có hiện tượng này, ngày ấy cũng giống như hôm nay, mây đổi màu, kim long xuất hiện, một năm đó mưa thuận gió hòa, chiến sự biên cương liên tục báo thắng lợi, có thể nói là một năm thiên vận."
Thôi Thuyền tiến lên nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng, mới vừa rồi người của phủ Thái Tử có tới báo bệnh tình Thái Tử đã có khởi sắc, những nốt lấm tấm trên đã tan gần hết, người thoạt nhìn cũng có tinh thần hơn, hẳn là đã tốt lên mấy lần rồi."
Đến tận lúc nghe được tin này khoé miệng Hoàng Đế mới hiện lên nụ cười, cười to hai tiếng: "Tốt, tốt lắm, tất cả có thưởng, Trẫm muốn đại xá thiên hạ."
Trước tiên Hoàng Đế đi tới phủ Thái Tử thăm Thái Tử một lúc, thấy thần sắc Thái Tử đã tốt lên, trong lòng vui vẻ, rồi triệu kiến quần thần, định ra ý chỉ đại xá thiên hạ, chuyện thiên vận, tất nhiên không có ai dị nghị.
Từ ngự thư phòng trở ra đã là chạng vạng, khi về tới Sùng Hoa Điện tâm tình vốn đang tốt của Hoàng Đế đột nhiên thay đổi: "Dùng huân hương gì đây, sao mùi nồng thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!