Mới quá hai ngày mà ở đây đã có ba người chết, lời đồn truyền đi ồn ào huyên náo.
"Các ngươi đã nghe nói chưa, công tử nhà Hộ Bộ thị lang sáng nay vừa mới chết đó, trước đây hắn ta từng là khách của Tình Tư đó."
"Đúng đúng, công tử Vương gia ở thành đông ngày hôm qua chết cũng thường xuyên phóng đãng ở Bạch Hoa Lâu đấy, mỗi lần đến đều chỉ gặp một mình Tình Tư."
"Trước đó cô ta còn lôi kéo không biết bao nhiêu nam nhân nữa, thật đúng là thiếu nam nhân thì không sống nổi mà."
"Nhưng mà, mấy công tử đó cũng chẳng phải là loại đoàng hoàng gì, uống rượu, dâʍ ɭσạи, tới sòng bạc đủ các thứ, ta nghe nói mấy năm trước một vài tên trong số đó còn phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu khuê nữ trong sạch vì làm bậy rồi đó."
"Đúng vậy, ta cũng có nghe đến, trong nửa năm đó ta không dám để cho khuê nữ nhà mình bước ra khỏi cửa, là người nhà quan đại thế gia, tiểu dân như chúng ta làm sao mà đấu lại được."
"Nói như thế thì bệnh hoa liễu của Tình Tư này cũng giúp tiểu dân chúng ta trừ bỏ đi mấy mối hoạ lớn ấy."
"Những tên nam nhân không biết xấu hổ đó, bây giờ mới biết sợ là gì, suốt ngày chỉ biết ra vào ôm ấp kỹ nữ, chết là đáng."
……
Giang Nguyễn đứng ngoài cửa lau bảng hiệu, bên tai nghe được tiếng đàm luận của mấy phụ nhân đó, không khỏi nhíu mày.
Kỳ Diệp không nói cho nàng biết bệnh hoa liễu là bệnh gì, chắc là không có ý định nói nàng biết, nhưng hai ngày nay nàng nghe lời qua tiếng lại của mấy người này thì ít nhiều cũng đã đoán được vài phần.
"Ai nha, Kỳ gia nương tử..." Từ sau khi Giang Nguyễn tái giá, mọi người đã thay đổi xưng hô.
"Ngươi phải trông coi kỹ tướng công dung mạo như ngọc của ngươi nha, hắn có khuôn mặt tuấn lãng như thế, cẩn thận không là bị mấy người không biết xấu hổ kéo đi thông đồng đó."
Giang Nguyễn miễn cưỡng cười cười, không nói gì đi vào trong cửa hàng.
Ở nơi kia, người trong đó bị hấp dẫn mà đến hay là bị kéo đi thì phần lớn vẫn là ngươi tình ta nguyện, thứ mà người khác khó quản nhất chính là tâm, người đã chết, tội gì phải nói ra những lời cay nghiệt.
Trước bữa tối, Giang Nguyễn bưng thuốc vào cho Kỳ Diệp, Kỳ Diệp ngửi được mùi thuốc theo bản năng nhíu mày, đứng lên đi đến kệ sách sờ soạng rút ra một quyển sách cúi đầu nhìn.
Giang Nguyễn ngạc nhiên mở to hai mắt, đặt chén thuốc lên bàn, vòng tới trước mặt hắn, đôi tay nắm ở sau lưng hơi ngửa đầu nhìn hắn, mặt mày hàm chứa ý trêu ghẹo:
"Tiên sinh, chàng làm gì vậy?"
Kỳ Diệp làm như không có chuyện gì, lật một trang sách: Đọc sách.
Giang Nguyễn 'À' một tiếng, đôi mắt chớp chớp:
"Tiên sinh nói cho ta nghe xem trong sách này viết cái gì đi."
Kỳ Diệp sửng sốt, nở một nụ cười nhẹ, khép sách lại, chậm rãi đọc:
"Có một mỹ nhân hề, thấy chi không quên. Một ngày không thấy hề, tư chi như cuồng. Phượng phi bay lượn hề, tứ hải cầu hoàng. Gì ngày một rõ hứa hề, an ủi ta bàng hoàng. Nguyện ngôn xứng đức hề, nắm tay tương đem. Không được với phi hề, sử ta tiêu vong."
Mặt trời chiều ngả về tây, trong phòng chưa châm nến, hắn khoanh tay đứng ở đó, ánh chiều tà chiếu xuống người hắn, khiến người hắn như có thêm một tầng sáng mờ, Giang Nguyễn cứ như vậy nhìn hắn một lúc, nghe hắn ngâm bài [Phượng Cầu Hoàng] cả đời này vị một người.
"Gì duyên giao cổ vì uyên ương, hồ lên xuống hề cộng bay lượn! Hoàng hề hoàng hề từ ta tê, đến thác tư đuôi vĩnh vì phi. Giao tình thông ý tâm hài hòa, trung đêm tương từ biết giả ai? Hai cánh đều khởi phiên bay cao, vô cảm ta tư sử dư bi."
Giọng đọc ôn nhuận như tiếng nước chảy róc rách bên bờ, chảy cả vào lòng nàng, tụ lại một nơi bênh mông rộng lớn, ở đó từng con sóng lớn dập dìu.
Nàng biết nàng vẫn luôn ngưỡng mộ hắn, nhưng lại không biết rằng sự ngưỡng mộ này đã hằn sâu vào trong trái tim nàng.
Gò má Giang Nguyễn ửng đỏ, ngượng ngùng rời ánh mắt đi, nhỏ nhẹ nói:
"Chàng uống thuốc trước đi."
Kỳ Diệp nghe giọng nói nhỏ như muỗi kêu của nàng là biết ngay nàng đang thẹn thùng, tiến lên một bước, nắm lấy tay nàng kéo nàng vào trong ngực, chậm rãi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!