Chương 15: (Vô Đề)

Hôm nay phủ Lộ Quốc Công náo nhiệt hơn ngày thường, ở xa Giang Nguyễn đã nhìn thấy trước cửa phủ Lộ Quốc Công người đến người đi tấp nập, xa ngựa như nước, ngoài cửa đông như lễ hội.

Hiển nhiên Giang Nguyễn sẽ không đi đến cửa trước xem náo nhiệt, mà vòng đến cửa hông nơi hạ nhân thường ngày hay ra vào.

Giang Nguyễn tưởng rằng phải đợi một lúc thì mới có người ra mở cửa cho mình, nhưng mà nàng vừa đưa tay ra gõ hai cái còn chưa kịp buông xuống thì cửa đã được người bên trong mở ra, một thân hình nhỏ nhắn nhào vào trong lòng nàng, ôm cổ nàng, ngọt ngào kêu: "A tỷ, tỷ về rồi."

Giang Nguyễn ngẩn người, giật mình ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp kia, xoa đầu nàng, nghi hoặc hỏi: "Tĩnh Liễu, sao muội lại ra đây?"

Giang Tĩnh Liễu từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, lắc lắc tay nàng, trên khuôn mặt tròn nhỏ nhỏ hiện lên sự vui sướng: "Mấy ngày trước Thái Tử phái người tới truyền lệnh là hôm nay A tỷ sẽ về phủ trang điểm cho Đại tỷ, vì thế sáng nay muội đã chờ sẵn ở chỗ này để đón tỷ, muốn là người đầu tiên nhìn thấy A tỷ, A tỷ, Tĩnh Liễu nhớ tỷ lắm." Giang Tĩnh Liễu lại chui vào lòng Giang Nguyễn lần nữa, cô bé ôm nàng cọ tới cọ lui làm nũng.

Giang Nguyễn cười vòng tay ôm lấy cái eo mềm mại: "A tỷ cũng nhớ Tĩnh Liễu." Ở trong phủ Lộ Quốc Công, người mà nàng nhớ cũng chỉ có Vương thị và người muội muội cùng mẫu thân sinh này.

Giang Tĩnh Liễu đưa Giang Nguyễn đến viện của Giang Tĩnh Nhàn, dọc theo đường đi sẽ gặp cảnh nha hoàn người hầu vội vội vàng vàng làm việc, họ nhìn thấy Giang Tĩnh Liễu cũng chỉ chào hỏi qua loa một tiếng "Ngũ tiểu thư", sau đó lại vội vàng chạy đi làm việc của mình, đối với Giang Nguyễn thì làm như không thấy...

Cũng không thể trách họ, ở Lộ Quốc Công phủ Giang Nguyễn gần như không có cảm giác tồn tài, hơn nữa nàng cũng đã rời phủ ba năm rồi, nha hoàn người hầu trong phủ không biết đã thay bao nhiêu người, còn mấy ai nhận ra nàng.

Giang Tĩnh Liễu cầm lấy cánh tay Giang Nguyễn, nhỏ giọng thì thầm: "A tỷ, nương bảo muội dặn tỷ, sau khi trang điểm cho Đại tỷ xong thì mau chóng rời đi, chuyện tỷ tự ý thành thân đã truyền đến phủ rồi, cha biết được thì rất tức giận, tổ phụ cũng kín đáo phê bình tỷ nữa, tốt nhất là không để cho hai người họ nhìn thấy tỷ."

Giang Nguyễn gật đầu, trong lòng không khỏi than thầm một tiếng, nếu bọn họ không nhớ đến nàng, nàng tất nhiên sẽ lặng lẽ rời đi, chỉ sợ sự việc hôm nay không đơn giản như vậy.

Trong phủ Lộ Quốc Công giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều mang không khí vui mừng, trên đường đi càng đi sâu vào thì càng tưng bừng, lụa đỏ mỏng kết thành đường treo cả hành lang, bàn ghế đá trong hoa viên cũng được trải khăn trải bàn đỏ thẫm, ngay cả y phục, trang điểm của nha hoàn cũng là điềm lành, hôn sự hoàng gia quả nhiên không giống người thường.

Trong phủ Lộ Quốc Công hôm nay tiểu viện của Giang Tĩnh Nhàn là nơi náo nhiệt lộng lẫy nhất, trong viện ma ma nha hoàn đứng đầy sân, thanh âm hỗn loạn, loạn như cái chợ.

(Truyện được đăng tại truyenwiki1. com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Đến trước cửa viện đã thấy nương Giang Tĩnh Nhàn đi qua đi lại nôn nóng nhìn xung quanh, nhìn thấy Giang Nguyễn, vội vàng bước lên, cao giọng quát lớn: "Sao bây giờ ngươi mới đến?"

Giang Nguyễn thấy hơi khó hiểu, nhịn dáng vẻ bây giờ của Đại phu nhân hình như là đã đứng đây chờ nàng rất lâu rồi thì phải?

Giang Nguyễn còn chưa trả lời thì Đại phu nhân đã nhìn sang hai vị ma ma bên cạnh bà ta bày ra dáng vẻ xin lỗi: "Đây chính là Lộ Quốc Công phủ Nhị cô nương Giang Nguyễn, đã để hai vị ma ma đợi lâu."

Giang Tĩnh Liễu nhỏ giọng giải thích với Giang Nguyễn: "Thái Tử cho người tới báo, còn đặc biệt phái riêng hai vị ma ma tới đợi tỷ, nói trang điểm hôm nay của Đại tỷ nhất định phải do A tỷ làm."

Giang Nguyễn nhíu mày lại, vốn nàng định đến cho qua loa mà thôi, Giang Tĩnh Nhàn sợ sẽ không chịu để cho nàng trang điểm, không nghĩ tới, Thái Tử điện hạ đã sớm sắp xếp rồi.

Đối với chuyện này Đại phu nhân rất không hài lòng, nhưng trên mặt thì không biểu hiện ra cái gì, chỉ thúc giục Giang Nguyễn mau chóng vào trong phòng trang điểm cho Giang Tĩnh Nhàn, nếu không sẽ trễ giờ lành.

Giang Nguyễn đi vào trong phòng, chỉ thấy Giang Tĩnh Nhàn đã mặc xong hỉ phục, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm đợi nàng, vì màu đỏ thẫm trên hỉ phục làm nàng ta quyến rũ lên mấy phần.

Giang Tĩnh Nhàn liếc mắt nhìn Giang Nguyễn đang tới gần, sắc mặt không vui, nhưng ở trước mặt hai vị ma ma trong cung, nàng ta cũng không dám nói gì, chỉ không mặn không nhạt nói: "Đã lâu không gặp Nhị muội rồi, hôm nay thật là làm phiền Nhị muội quá."

Trên mặt Giang Nguyễn mang nụ cười tiêu chuẩn, dịu dàng ngoan ngoãn có lễ: "Đại tỷ khách khí rồi, đại hôn của Đại tỷ và Thái Tử điện hạ là chuyện đại hỉ của Giang gia, muội muội có thể góp một phần sức lực vào chuyện vui này, muội muội vui mừng còn không hết sao dám nhận hai chữ "làm phiền" này."

Giang Nguyễn đi lên phía trước, cầm lấy mấy loại son phấn trên bàn xem xét, đồ trong cung tất nhiên là đồ tốt, vì thế nàng hơi khom lưng nhìn thẳng vào mắt Giang Tĩnh Nhàn nói: "Đại tỷ, ta bắt đầu đây."

Hai tay đặt trên đầu gối của Giang Tĩnh Nhàn nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nếu không phải là mệnh lệnh của Thái Tử, có chết nàng ta cũng không để cho Giang Nguyễn trang điểm cho mình, bàn tay Giang Nguyễn chạm vào mặt nàng ta, khiến cho nàng ta cảm thấy rất khó chịu.

Trong lòng Giang Tĩnh Nhàn không vui, nên nói chuyện cũng không kiêng nể gì: "Nghe nói Nhị muội lại thành hôn rồi."

Giang Nguyễn đánh một lớp phấn trắng lên trên mặt Giang Tĩnh Nhàn, sau đó cầm lấy phấn mặt trộn cùng chút bột chì đánh lên má Giang Tĩnh Nhàn, nghe nàng ta bỏi, thuận miệng nói: "Tin tức của Đại tỷ thật là nhanh nhạy."

Giang Tĩnh Nhàn hừ nhẹ một tiếng, giọng nói khinh thường: "Nghe nói là cái tên thư sinh mù ngồi trước cửa hàng ngươi đoán chữ cho người ta?"

Nghe được hai chữ "mắt mù", tay Giang Nguyễn dừng lại một chút sau đó lại tiếp tục, không trả lời nàng ta, chỉ là trong đáy mắt có vài phần u ám.

Giang Tĩnh Nhàn không dễ dàng buông tha cho nàng như vậy, nàng ta đường đường là Thái Tử phi, thế mà lại phải để một goá phụ trang điểm cho, nghĩ đến đó, trong lòng nàng ta như có gì đó đang đổ xuống, ngọn lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết.

"Sợ rằng đời trước Nhị muội đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm, cho nên đời này mới bị báo ứng, chuyện gì cũng không hài lòng, nhân duyên càng không được như mong đợi, Đại tỷ như ta cũng thấy khổ sở thay ngươi." Giang Tĩnh Nhàn lắc đầu thở dài, làm như nàng ta thật sự tiếc thương cho Giang Nguyễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!