Chương 10: (Vô Đề)

Đêm xuân gió mát mẻ, quyện với mùi hoa cỏ không rõ tên, thỉnh thoảng còn vang lên mấy tiếng côn trùng kêu vang.

Ánh trăng xuyên qua tán lá rơi xuống sân viện, lưu trên đó mất điểm sáng, ánh lên màu sắc của mấy bông hoa không tên đang nở lung linh.

Giang Nguyễn ngồi xổm ở góc tường ngơ ngác xuất thần, ngón tay vô tình khảy đám duyên giai thảo sum xuê, đám hoa cỏ này đều là ngày thường nàng trông thấy ở ven đường thấy thích nên mang về trồng.

Khi có tâm sự, sẽ thích ra góc tường này nhìn đán hoa hoa cỏ cỏ, cứ ngây ngô nhìn như vậy sẽ khiến cho tâm tình nàng an tĩnh hơn.

Giang Nguyễn đùa nghịch mấy cây hoa cỏ đó, chợt có vài giọt mưa rơi xuống đánh vào mu bàn tay nàng, trời mưa sao?

Giang Nguyễn ngẩng đầu, không biết từ khi nào mà trên đầu mình đã có thêm một cây dù trúc hình hoa mộc lan, người bung dù có mái tóc đen nhánh, mặt mày đạm nhiên.

Giang Nguyễn nhìn thấy hắn thì kinh ngạc nhảy dựng lên, không biết hắn đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào.

Giang Nguyễn cuống quýt đứng dậy, bởi vì quá vội càng, thân thể không được vững, hoảng loạn nắm lấy tay Kỳ Diệp để đứng vững lại.

Một bàn tay to, khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói bình thản: Cẩn thận một chút.

Gương mặt Giang Nguyễn đỏ bừng:

"Sao ngươi lại ra đây?"

Kỳ Diệp thoáng nâng tay cầm dù lên, che trên đỉnh đầu nàng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: Trời mưa rồi.

Giang Nguyễn ngẩng đầu nhìn, đúng thế, không biết mưa từ khi nào, thế mà nàng không hề phát giác ra, nếu thế, có phải hắn đã căng dù đứng sau nàng rất lâu rồi không?

Mưa rơi xuống mặt dù, phát ra thanh âm 'tí tách' nhỏ, ban đêm yên tĩnh lại nghe đặc biệt rõ ràng.

Hai người đứng đối mặt với nhau thật lâu, Giang Nguyễn lặng lẽ nghiêng mắt nhìn hắn, chỉ thấy Kỳ Diệp giống như một cây tùng đứng thẳng tắp, môi mỏng hơi hơi mím, nhìn như không có ý định nói chuyện.

Giang Nguyễn không biết hắn đang nghĩ cái gì, không nhịn được nói:

"Đã khuya rồi, về nghỉ ngơi..."

"Lời đồn nhiều ngày nay ta đều biết cả." Kỳ Diệp đột nhiên nói đánh gãy lời của nàng.

Ừ? Giang Nguyễn sửng sốt: Cái gì?

"Ta sẽ chịu trách nhiệm?" Kỳ Diệp nhàn nhạt nói.

"Chịu trách nhiệm cái gì?" Giang Nguyễn không hiểu, lời đồn? Hắn đang nói mấy lời nói nhảm sáng ngày sao? Mấy năm nay nang đã nghe nhiều lời còn khó nghe hơn thế này rất nhiều, nếu như nàng để ý hết cả, thì sao mà sống được.

"Chúng ta thành thân đi."

Kỳ Diệp lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói tùy ý như thể nói ra một câu rất bình thường 'hôm nay thời tiết đẹp thật'.

Cái gì? Giang Nguyễn cho rằng mình nghe nhầm, không tin được trợn to mắt nhìn hắn.

"Ta nói là chúng ta thành thân đi." Kỳ Diệp lập lại một lần nữa, lần này ngữ khí cao hơn chút, tuy rằng thanh âm vẫn vân đạm phong khinh như cũ, nhưng lần này nàng đã nghe rõ ràng rồi.

Thành thân?

Giang Nguyễn hốt hoảng, hắn nói hắn muốn thành thân cùng nàng.

"Ta biết như này có chút đường đột, ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ."

Được...

"Một khắc hẳn là đủ rồi." Giang Nguyễn còn chưa nói tròn chữ 'được', Kỳ Diệp lại nói tiếp lời nữa, Giang Nguyễn cho rằng hắn sẽ cho nàng bảy tám ngày gì đó để suy nghĩ, không thì cũng hai ba ngày, bét nhất thì là một ngày, không nghĩ tới hắn chỉ cho nàng một khắc, một khắc!!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!