Ngu Trà bị dọa giật mình một cái, thật nhanh thả tay xuống, nghĩ thầm làm gì mà nửa đêm chạy vào phòng hù dọa người khác.
Chỉ cần kêu cô đeo thì cô sẽ đeo mà, dù sao chỉ đeo cái tai thỏ cũng không mất mạng, đời trước không phải cô chưa từng đeo qua.
Trong phòng tối đen như mực, cô đoán không được tâm tư của Lục Dĩ Hoài, định bật đèn thì khựng lại:
"... Anh định ngủ sao?"
Ngu Trà hỏi nhỏ nhẹ.
Vừa dứt lời, cô đã bị đè lên giường, thân thể Lục Dĩ Hoài không như bề ngoài lạnh nhạt của mình, cứng rắn gắt gao mà dán vào người cô, hormone tỏa ra hướng về phía cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Ngu Trà trải nghiệm việc này.
Đời trước Lục Dĩ Hoài thường xuyên làm như vậy, mỗi buổi tối, hắn sẽ đè lên người cô, khiêu khích cô, cơ thể cô rất mẫn cảm, thường xuyên nghiến răng nghiến lợi mà tước vũ khí đầu hàng từ lúc bắt đầu.
Nhưng bây giờ cô chỉ mới mười bảy tuổi.
Ngu Trà khẩn trương, một cử động nhỏ cũng không dám, đôi mắt bị một bàn tay to che khuất, nửa ngày mới chớp mắt một lần, lông mi thật dài quét lên lòng bàn tay hắn, rất ngứa.
Chóp mũi Lục Dĩ Hoài ngửi được mùi hương ngọt ngào.
Đến tận bây giờ, sửa rữa mặt của Ngu Trà vẫn có vị sữa bò, bình thường cũng sẽ dùng sữa dưỡng da cả cơ thể, cả người đều ngọt ngào, làm người khác nhịn không được muốn cắn một cái.
Cô cảm giác chóp mũi Lục Dĩ Hoài cọ lên cổ mình, duỗi tay đẩy đi, nhấp môi nói:
"Anh... Anh muốn làm gì?"
Lục Dĩ Hoài nói: Đói bụng.
Đầu óc Ngu Trà trong nháy mắt liền hiểu sai, dưới loại tình huống này sao có thể là kiểu đói bình thường, hơn nữa cô đã tự mình trải qua cảm giác □□.
Cô lẩm bẩm xuyên tạc:
"Vậy thì xuống ăn cơm."
Muốn ăn em. Lục Dĩ Hoài chôn ở cổ cô hít một hơi thật sâu.
Động tác này làm Ngu Trà sợ tới mức quay đầu đi, run rẩy nói:
"Tôi, tôi vẫn chưa thành niên!"
"Không phải nói không sợ sao?"
Sợ... Ngu Trà khóc không ra nước mắt.
Lục Dĩ Hoài đem mặt cô đẩy lại, ngón tay dần dần chuyển qua môi cô, lòng bàn tay hơi động, giữ lại không bỏ, hỏi:
"Hôm nay đã uống sữa?"
Đôi mắt trong đêm tối phá lệ sáng bừng.
Ngu Trà nhỏ giọng nói: Không có.
Ngón tay vốn dĩ ở sườn môi, lúc nói chuyện hơi mở ra, đầu ngón tay không cẩn thận đi vào trong miệng, chạm vào đầu lưỡi mềm mại.
Không khí lập tức dừng lại.
Chậm rãi tăng tăng lên làm Ngu Trà không thở nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!