Ngu Trà nghe được giọng của Lục Dĩ Hoài liền run lên.
Đời trước của cô không xảy ra chuyện này, cũng không biết sẽ có trừng phạt gì, lỡ như lại cắn cô, vậy việc chụp ảnh cuối tuần cũng không thể diễn ra.
Trở về cầu tình?
Kỳ thật Ngu Trà đã từng cầu tình rất nhiều lần vào đời trước, khi đó khóc đến rối tinh rối mù, không quan tâm hình tượng mà cầu xin hắn giải thoát cho cô.
Đến chuyện giường chiếu cô cũng khóc lóc xin tha.
Đời này vẫn chưa từng chân chính cầu.
Trong lòng Ngu Trà có chút hoang mang rối loạn, cảm thấy việc này không thể dễ dàng cho qua, trong nhận thức của cô, Lục Dĩ Hoài cũng không phải là dạng người gì tốt.
Phòng khách một mảnh yên tĩnh.
Ngu gia không nghĩ rằng Lục Dĩ Hoài sẽ hung tàn như vậy, trong nháy mắt đã liên tưởng đến những tin tức được truyền ra.
"Này…… Đây là hiểu lầm."
Ngu Lập Hoa ngốc lăng mới lấy lại tinh thần,
"Trà Trà, con về cùng Lục thiếu, sau này không nên nháo đòi về."
Hắn đưa mắt ra hiệu cho cô.
Nhìn bộ dạng này của Lục Dĩ Hoài, sợ rằng vì nghĩ bọn họ muốn đưa Ngu Trà về, nên mới thẹn quá thành giận, tốt nhất là nên nhanh chóng tiễn Ngu Trà đi.
Đối vời lời của hắn, Ngu Trà cũng hết nói nổi.
Rõ ràng là Ngu Minh Nhã cùng Trần Mẫn Quyên một hai phải đem cô về, nếu không phải bên ngoài cô vẫn là con gái nuôi của bọn họ, cô cũng sẽ không về.
Đây cũng không phải là lúc xé rách mặt.
Ngu Lập Hoa đi theo phía sau nhóm người chú Trần, nhìn chiếc siêu xe rời đi, giương giọng nói:
"Lục thiếu đi thong thả."
Thấy người Lục gia biến mất trong bóng tối, tất cả mọi người nhịn không được thở ra một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Sau khi vào nhà, sắc mặt Ngu Lập Hoa liền lạnh xuống,
"Sao lại thế này, các người đem Ngu Trà về sao không nói với Lục gia?"
Nếu Lục gia mà tức giận, vậy là xong đời.
"Cái này cũng phải nói sao?" Mặt Trần Mẫn Quyên trắng toát, mở miệng nói:
"Ngu Trà bên ngoài cũng là con gái nuôi của chúng ta a, trở về không phải là đạo lý bình thường sao?"
"Bây giờ nó ở Lục gia, chính là người của Lục gia."
Ngu Lập Hoa chỉ ngón tay, cuối cùng hận sắt không rèn thành thép,
"Mang về còn không nói một tiếng, lấy tính tình của Lục thiếu, tôi đoán việc này cũng không đơn giản như vậy."
Ngu Minh Nhã đi lên ôm cánh tay hắn, quơ quơ nói:
"Ba, sao có thể nghiêm trọng như vậy, hơn nữa ba nhìn Ngu Trà bị ngược đãi đi, vừa thấy liền biết Lục gia không đem nó để trong lòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!