Mặc dù ôm Tiểu Long Tử vào lòng rất là ấm áp, nhưng đây cũng không phải dấu hiệu tốt.
Nàng đã giấu viên trứng rồng này rất kĩ, không hiểu làm sao nàng ấy liền tự mình lăn ra đây, giờ vẫn còn nóng hổi không rõ lý do.
Nàng quay đầu lại nhìn U Đàm, nếu do linh khí trong nước tác động, hẳn là lạnh lẽo mới phải, không thể nào nóng đến như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong sách cũng không miêu tả cách Long tộc ấp trứng, chỉ nói nhất định phải dưỡng trứng ở Long Uyên, rồng con mới có thể phá xác mà ra.
Nữ chủ đã được Long Vương nuôi dưỡng hơn ba trăm năm tại Long Uyên, theo lý cũng không cần nữa.
Là một quyển tiên hiệp tu chân, tác giả dùng thời gian đại pháp, hoàn toàn bỏ qua việc nữ chủ làm thế nào phá xác, trực tiếp bước vào năm nữ chủ mười sáu tuổi đến Thiên Diễn Tông bái sư, cho nên Lạc Thanh Từ cũng không hiểu ra sao.
Nhiệt độ quả trứng rồng trong ngực càng lúc càng nóng bỏng, xuyên qua bạch y ướt đẫm đều nóng đến phỏng tay, Lạc Thanh Từ bất đắc dĩ phải buông Tiểu Long Tử xuống.
Nàng cũng mặc kệ từng trận hàn ý đang tàn phá thân thể, đầy mặt sốt sắng nhìn chằm chằm trứng rồng.
Nàng bất giác nghĩ tới một chuyện, lập tức duỗi ra ngón tay đem linh lực chậm rãi rót vào trong trứng.
Nàng sợ sức mạnh chính mình sẽ làm tổn thương Tiểu Long Tử, vì lẽ đó chỉ đưa vào một vệt thật mỏng, nhưng linh lực vừa đi vào đã bị hấp thu không còn bóng dáng.
Lạc Thanh Từ sửng sốt một chút, thử thăm dò tiếp tục gia tăng linh lực.
Tiểu Long Tử giống như tìm được đầu nguồn kéo dài sự sống, liều mạng mà hấp thu linh lực của nàng.
Lạc Thanh Từ chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê dại, nàng mau mau thu tay về, nhưng Tiểu Long Tử lại theo động tác rút tay của nàng lăn lại đây.
Nhìn hắc trứng liên tục xoay tròn, vừa nôn nóng lại không khỏe, Lạc Thanh Từ có chút tay chân luống cuống.
Một quả trứng đen bóng ở kia khóc lóc om sòm lăn lộn, thật là quá mức vi diệu.
Lạc Thanh Từ lưỡng lự không biết nên làm sao, nếu linh lực của nàng xung đột với Tiểu Long Tử, sẽ dẫn tới nàng ấy bị phản phệ, nhưng nếu không cấp đủ linh khí nuôi dưỡng, sợ rằng Tiểu Long Tử sẽ gặp nguy.
Đúng lúc này, quả trứng rung mạnh một cái, phát ra hồng quang lóa mắt, khiến cho bề mặt trứng trở nên trong suốt.
Xuyên thấu qua ánh sáng đỏ rực kia, Lạc Thanh Từ thấy được một tiểu móng vuốt khắc ở mặt trên.
Trong chớp mắt, trái tim Lạc Thanh Từ không thể kìm chế được đập thình thịch lên.
Sức sống non nớt mà tươi mới kia đang phun trào mạnh mẽ.
Lạc Thanh Từ mím môi, nhìn chăm chú vào móng vuốt nhỏ đang đạp lên vỏ trứng, nàng gần như nín thở mà dõi theo từng cử động của Tiểu Long Tử, cuối cùng nàng duỗi ngón tay chạm chạm vào.
Linh lực lạnh lẽo một lần nữa được rót vào, Lạc Thanh Từ khống chế đúng mực, sợ rằng băng hỏa lưỡng trọng thiên sẽ làm cho Tiểu Long Tử chết yểu bên trong trứng.
Nhưng hiển nhiên nàng lo xa rồi, Tiểu Long Tử rất yêu thích linh lực của nàng, không kiêng dè chút nào mà tiếp nhận, còn càng ngày càng kịch liệt.
Nội thương trên người Lạc Thanh Từ còn chưa khôi phục, lại bị ngâm qua nước lạnh dưới đáy U Đàm, thân thể nàng liền sắp hỏng bét, cả người kết băng đông thấu.
Lúc này linh lực của nàng dung hợp cùng hơi nóng của Tiểu Long Tử, mặc dù xoa dịu đi một phần hàn khí xâm lấn, nhưng vẫn khiến nàng chịu không nổi nữa.
Nàng nhịn lại nhẫn, chung quy không gánh vác được mà phun ra một ngụm máu.
Hàn khí xâm nhập ngũ tạng, nhổ ra máu đều mang theo sương lạnh, trong lúc vội vàng còn vẩy lên thân trứng.
Lạc Thanh Từ cười khổ một tiếng, nghĩ chính mình đã biến thành cao thủ hàn băng rồi, nàng trôi qua thật quá gian nan, liên tục mấy ngày đều phun ra máu.
Là một công dân lương thiện, nàng nhiều nhất ở công ty suốt đêm tăng ca chịu khổ, làm liên tục 24 tiếng không có thời gian nghỉ ngơi, cũng chưa từng trải qua loại thống khổ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!