Chương 36: Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Mấy người Cố Chi Triều nghe được, cũng là nhăn lại mi.

Lạc Thanh Từ trong lòng biết rõ ràng, không muốn bọn họ chú ý quá nhiều, vì thế mở miệng nói:

"Ở đây đã có Tử Đàn, chuyện Cù như chim vẫn cần điều tra, tông chủ sư huynh hẳn là nên đi xử lý trước."

Cố Chi Triều biết việc nào cần ưu tiên hơn, nhìn Giang Nguyệt Bạch một cái, liền cùng Tần Nam Dương trở về Chủ Phong.

Đỡ Lạc Thanh Từ về phòng, Giang Nguyệt Bạch xoay tay phải, mấy cây ngân châm ngưng kết trong tay nàng, theo ngón tay nhẹ chuyển, liên tiếp đâm vào huyệt đạo trên người Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ nhíu chặt lông mày, trên gương mặt tái nhợt giống như bị thiêu đốt nóng bừng.

Ngân châm không ngừng chấn động, đầu châm đều cong lại, vô cùng khó khăn tiến bước.

Giang Nguyệt Bạch thần sắc phát trầm, nâng tay áo b ắn ra vô số chỉ bạc, từng tia từng sợi quấn quanh ngân châm, ngón tay linh lực phun ra, mạnh mẽ thúc giục nó, chống lại linh lực đang dâng trào trong cơ thể Lạc Thanh Từ.

Hai bên giằng co mấy khắc thời gian, đột nhiên Lạc Thanh Từ kêu lên một tiếng, phun ra một búng máu đỏ đến yêu diễm, ngân châm từ trong người nàng bay ngược ra ngoài, nhắm thẳng Giang Nguyệt Bạch.

Giang Nguyệt Bạch lập tức thu chỉ bạc, một cái xoay người nhảy khỏi giường tránh đi ngân châm, tay trái hư không nắm lấy, đem ngân châm hút trở về.

Lạc Thanh Từ tay phải chống giường, nâng mắt nhìn Giang Nguyệt Bạch, màu u lam trong mắt bị sắc đỏ xâm chiếm, băng hỏa lưỡng thiên, thật sự là quỷ dị.

Giang Nguyệt Bạch biểu tình ngưng trọng, "Nguyên bản chỉ là luyện công dẫn tới linh lực nghịch chuyển, dựa vào tu vi của ngươi, uống Phục Linh Đan nghỉ ngơi một đoạn thời gian liền tốt.

Nhưng ngươi tâm tư không tĩnh, lại mạnh mẽ vận công trong lúc bị phản phệ, làm linh lực trong người loạn đến rối tinh rối mù, kinh mạch cũng bị hao tổn, rất khó giải quyết.

Ta khuyên ngươi, trước khi dưỡng tốt thương thế, không cần lại vọng động linh lực.

"Nói đoạn, nàng lại nhịn không được nhíu mày,"Ta nói thân thể ngươi không thích hợp, không chỉ có cái này, mà chính là cấm chế mang theo hàn độc.

Ta tạm thời chưa tra xét được cấm chế kia là thứ gì, nhưng trước mắt nó rất nguy hiểm, ngươi có phải hay không phát tác hàn bệnh rất nhiều lần?

"Lạc Thanh Từ nhẹ gật đầu,"Cách mấy tháng sẽ phát tác một lần, chỉ là đau đớn rét lạnh toàn thân, cũng không trở ngại.

Gần nhất có hai lần phát tác đến lợi hại, sẽ hộc máu, nhưng ta vẫn có thể chịu đựng.

Nó rất nguy hiểm sao?"

Giang Nguyệt Bạch hít ngụm khí lạnh, quả nhiên không sai, Lạc Thanh Từ tu Vô Tình Đạo, chẳng những đối người khác lạnh lùng, mà đối bản thân càng tàn nhẫn, hàn bệnh này một khi phát tác, người bình thường chắc chắn chịu không nổi mấy hơi.

Tuy rằng nàng không rõ đó là thứ gì, nhưng lúc nó bộc phát, đau đớn thống khổ có thể tưởng tượng.

Sau một lúc trầm mặc, nàng lắc đầu:

"Nó nguy hiểm đến mức nào, ta cũng không rõ. Nhưng nó thâm nhập đan điền, ngày càng có xu thế đi sâu vào kinh mạch của ngươi. Ta lo lắng nhất chính là, cảnh giới của ngươi càng tăng, nó sẽ thâm nhập càng sâu cốt tủy, chỉ sợ lúc đó người vừa dùng linh lực, liền sẽ dẫn phát nó."

Lạc Thanh Từ rũ mắt xuống, nhịn không được hỏi Hệ Thống:

"Nàng nói có đúng không? Vì sao trong nguyên tác không nhắc đến?"

"Ngươi đại khái đã quên, sở dĩ Lạc Thanh Từ đối Long tộc căm thù đến tận xương tuỷ, cũng bởi vì lý do này."

Lạc Thanh Từ nhấp khẩn môi, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Bạch, phát hiện trong mắt đối phương đều là thương xót, làm nàng trong lòng không rét mà run.

"Nó sẽ lấy mạng ta sao?"

Giang Nguyệt Bạch giãn ra lông mày,

"Trước mắt còn chưa đến mức đó, nhưng ngươi sẽ rất thống khổ. Bất quá có một chuyện rất kỳ quái, trong cơ thể ngươi có một đạo linh lực kim sắc cực kỳ mỏng manh, vẫn luôn xoay quanh cấm chế, tựa hồ có thể xoa dịu nó, làm giảm đi hàn độc cho ngươi, ngươi không cảm giác được sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!