Chương 43: Vòng Tuyển Chọn Trên Biển (43)

"Tích

-- Xin chúc mừng một triệu tuyển thủ đã thông qua vòng tuyển chọn, chính thức tiến vào 'Show Sống Còn Đỉnh Lưu'! Giờ chúng ta hãy cùng nói lời tạm biệt với các tuyển thủ còn chưa thể lên bờ và đã bị loại."

"Giai đoạn tiếp theo sẽ là vòng đào thải từ một triệu xuống còn một trăm nghìn, mời các vị tuyển thủ nghỉ ngơi hồi phục một ngày, ngày mai sẽ công bố quy tắc của vòng đào thải thứ nhất của cuộc thi."

"Trong lúc nghỉ ngơi hồi sức trên hòn đảo, tất cả các vị tuyển thủ có mặt đều không được phép tấn công lẫn nhau, người vi phạm sẽ lập tức bị loại!"

"Nghỉ ngơi hồi sức thật tốt nhé, chúc quý vị may mắn."

Âm thanh máy móc vang vọng trong đầu tất cả mọi người, Hòa Ngọc khẽ nhướng mày.

Phải ở lại hòn đảo đợi đến ngày mai sao?

Bây giờ đã là chạng vạng, gần như ngủ một giấc là đến ngày mai, cũng không tính là lâu lắm.

Còn về nội dung thi đấu ngày mai, Hòa Ngọc cũng không mấy hiếu kỳ.

-- Chẳng phải ngày mai sẽ biết sao? Dù sao bây giờ cũng chưa biết được.

Như chợt nghĩ đến điều gì, bước chân Hòa Ngọc khựng lại.

Tuy nói trên hòn đảo không được phép tấn công nhau, nhưng dù gì cậu cũng chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu, một khi có người ra tay với cậu, chỉ cần động tay một chút thôi là cậu đã mất mạng rồi.

Hòa Ngọc rất biết lượng sức mình, cậu cúi đầu nhìn hạt châu trên cổ.

Loại chuyện này rất khó có khả năng xảy ra với người khác, nhưng giờ lại rất có khả năng xảy ra với cậu, phải không?

Vậy nên...

Hòa Ngọc nhìn xung quanh, nhấc chân đi tới cây to trước mặt, vươn tay, chân thoáng động đậy nhanh chóng leo lên thân cây, chui vào cái hốc cây không lớn kia.

Từ trên cao nhìn xuống, người khác sẽ không thấy mình.

Hòa Ngọc an tâm.

Cậu nhàn nhã sắp xếp lại đồ đạc của mình, chọn ra một miếng cá khô nhỏ, như nhớ ra điều gì, bàn tay trắng như ngọc của Hòa Ngọc chợt dừng lại, đột nhiên nảy ra một ý.

Lúc ở trên biển, không thể thu cá khô nhỏ vào ba lô.

-- Vì nó không phải là trang bị.

Vậy còn ở trên hòn đảo trung chuyển này thì sao?

Cậu đã mang đống cá khô nhỏ này lên bờ, theo lý mà nói nó đã hoàn toàn thuộc về cậu.

Tính là trang bị không?

Hòa Ngọc khẽ động tay, dây cá khô nhỏ nối liền nhau trong tay cậu biến mất không thấy đâu nữa. Cảm nhận được trong ba lô chất đống cá khô nhỏ, Hòa Ngọc khẽ nhếch miệng.

Quả nhiên là được!

Khán giả: ".."

Một phút yên lặng ngắn ngủi trôi qua, màn đạn nổ tung --

"Con mẹ nó! Lần nào Hòa Ngọc cũng làm mới nhận thức của tôi!"

"Thế mà cậu ta lại bỏ cá biển vào trong ba lô trời ạ! Đó là chỗ để trang bị mà..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!